Các lý thuyết nghiên cứu vai trò của chi tiêu công đến tăng trưởng
Phát triển theo hướng bên ngoài: hơi khác dạng ban đầu của mô hình Barro:
Samuelson (1958), Barro (1974), và Blanchard (1985): mô hình có thêm yếu tố các thế hệ gối lên nhau.
Tanzi và Zee (1993), Milesi-Feretti và Roubini (1994) và Turnovsky (2000): giả thuyết cung lao động co giãn.
Zhu (1992), Aizenman và Marion (1993), Turnovsky (1993), Benavie, Grinols and Turnovsky (1996), Turnovsky (1999a) or Chamley (2001). Benavie, Grinols và Turnovsky (1996), Turnovsky (1999a) hoặc Chamley (2001): mô hình được xây dựng trong môi trường ngẫu nhiên.
34 trang |
Chia sẻ: lylyngoc | Lượt xem: 2704 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Các lý thuyết nghiên cứu vai trò của chi tiêu công đến tăng trưởng, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Click to edit Master title style Click to edit Master text styles Second level Third level Fourth level Fifth level 14/07/2012 ‹#› CÁC LÝ THUYẾT NGHIÊN CỨU VAI TRÒ CỦA CHI TIÊU CÔNG ĐẾN TĂNG TRƯỞNG NHÓM THỰC HIỆN: NGUYỄN THỊ THANH KIỀU TRẦN THANH NHÂN NGUYỄN THỊ THU THỦY NỘI DUNG CHÍNH - Tìm hiểu các lý thuyết nghiên cứu vai trò của chi tiêu công đến tăng trưởng. - Nhấn mạnh các ảnh hưởng của chi tiêu công đến tăng trưởng trong mô hình tăng trưởng nội sinh, đặc biệt là mô hình Barro (1990) với chi tiêu công hiệu quả. Các lý thuyết nghiên cứu MÔ HÌNH TĂNG TRƯỞNG NGOẠI SINH Mô hình tăng trưởng tân cổ điển của Solow (1956), hoặc phiên bản tăng trưởng tối ưu được biến đổi bởi Cass (1965), Koopmans (1965) dựa vào bằng chứng trước đây của Ramsey (1928): tăng trưởng kinh tế trong dài hạn bằng 0. Quyết định của Chính phủ không ảnh hưởng đến tăng trưởng trong dài hạn. Mô hình tăng trưởng tối ưu của Cass – Koopmans – Ramsey và Mô hình tăng trưởng của Solow Hai điểm khác biệt: Đưa ra nhóm người sản xuất và tiêu dùng đại diện, qua đó, tối đa hóa tổng mức thỏa dụng tức thời, với 0 Tài trợ bằng thuế khoán không ảnh hưởng đến Ɣ. Tài trợ bằng thuế tỷ lệ: ḱ = Akα – c – g ḱt = (1- τ) yt – ct Ɣc ≡ ċ /c = S (α(1- τ)Akα – ρ) Tăng trưởng dài hạn vẫn bằng 0, nhưng dự trữ vốn dài hạn bị giảm thấp, ảnh hưởng tiêu cực lên tích lũy vốn. NGUỒN TÀI TRỢ CHO CHI TIÊU CÔNG Tóm lại Việc tài trợ chi tiêu công bằng nguồn thuế khoán và thuế tỷ lệ không làm ảnh hưởng đến tăng trưởng. Thuế khoán được ưa chuộng hơn thuế tỷ lệ. NGUỒN TÀI TRỢ CHO CHI TIÊU CÔNG KẾT LUẬN Chính sách tài khóa (thông qua chi tiêu công và thuế) không ảnh hưởng đến tăng trưởng dài hạn. Mô hình tăng trưởng nội sinh Đặc điểm: Tăng trưởng nội sinh được thúc đẩy bởi cơ chế nội sinh của nền kinh tế (đầu tư, tiết kiệm) mà không dựa vào yếu tố ngoại sinh (vốn, lao động, công nghệ). 2. Hai giả thuyết cơ bản : + Hiệu suất sử dụng vốn tư nhân không giảm. + Có sự xuất hiện các yếu tố bên ngoài. 3. Các kết luận thực nghiệm: Chi tiêu công lãng phí không ảnh hưởng đến tăng trưởng trong dài hạn hoặc hiệu suất sử dụng vốn tư nhân trong mô hình không có tăng trưởng liên tục. Nếu nguồn tài trợ cho chi tiêu công lãng phí từ thuế khoán thì tốc độ tăng trưởng trong dài hạn không đổi, còn bằng thuế tỷ lệ thì tăng trưởng giảm. Thuế tỷ lệ đánh trên yếu tố tích lũy như đầu ra, vốn tư nhân, vốn con người… thì làm giảm tốc độ tăng trưởng kinh tế, còn đánh trên các yếu tố không tích lũy như lao động, tiêu dùng thì không ảnh hưởng tăng trưởng. Mô hình tăng trưởng nội sinh Mô hình Barro (1990) 1. Hàm sản xuất: Xuất phát từ mô hình Cobb - Douglas: y = f (k) = Akα Mô hình Barro đưa khu vực chính phủ vào như sau: y = f (k,g) = Akαg1-α (1) (1) được biểu diễn dưới dạng bình quân trên lao động. 2. Phương trình tích lũy: ḱ = Akαg1-α – c – g (2) 3. Tốc độ tăng trưởng kinh tế: γ = S (αA(g/k)1-α – ρ) (3) ρ: suất chiết khấu Mô hình Barro (1990) 4. Xét nguồn tài trợ chi tiêu chính phủ Ta đặt p = g/k , (3) trở thành γ = S (αAp1-α – ρ) (4) - Tài trợ bằng thuế khoán: Xét trạng thái cân bằng thu chi của chính phủ g = τL p = g/k = τL /k Ta thấy p tỷ lệ thuận với τL. Xét trong dài hạn khi tăng τL thì tăng trưởng kinh tế sẽ tăng. Mô hình Barro (1990) Tài trợ bằng thuế tỷ lệ: Mức tích lũy: ḱ = (1-τ) Akαg1-α – c Tốc độ tăng trưởng dài hạn: γ = S (α (1-τ) A(g/k)1-α – ρ) Thay g = τ y = τ Akαg1-α g/k = (τA)1/α γ = S (αA1/α (1-τ)τ(1-α)/α – ρ) Mô hình Barro (1990) Kết luận: - Chi tiêu công hiệu quả được tài trợ bằng thuế khoán luôn dẫn đến tăng trưởng trong dài hạn. - Chi tiêu công hiệu quả được tài trợ bằng thuế tỷ lệ thì mối quan hệ giữa thuế suất và tăng trưởng trong dài hạn theo hình chữ U ngược. - Để tối đa hóa tăng trưởng kinh tế (và phúc lợi) chính phủ cần cân bằng mức thuế tỷ lệ với độ co giãn của chi tiêu công. Mô hình Barro (1990) Tầm quan trọng của chi tiêu chính phủ hiệu quả với lý thuyết tăng trưởng: MH Barro với chi tiêu chính phủ hiệu quả dẫn đến sự tăng trưởng nội sinh trong dài hạn. Mở đường cho các nghiên cứu về sự tăng trưởng trong dài hạn của chính sách công. Chính sách công có thể tác động hiệu quả đến tăng trưởng kinh tế trong dài hạn. Mô hình Barro (1990) a/ Chi tiêu công và tăng trưởng trong dài hạn: MH Barro (1990) cho thấy tồn tại mức tăng trưởng tích cực trong dài hạn trong mô hình tăng trưởng nội sinh. MH Barro (1990) đã tiếp tục cho các nghiên cứu dở dang trước đó như: Romer & Lucas (1988): nghiên cứu về tốc độ tăng trưởng kinh tế trong dài hạn dựa trên các yếu tố bên ngoài Romer (1990), Aghion & Hoaih (1992): nghiên cứu về tăng trưởng kinh tế dựa trên đổi mới. Điểm khác biệt: có thể có tăng trưởng trong dài hạn mà không cần có chi tiêu chính phủ hiệu quả. Mô hình Barro (1990) b/ Tác động của chính sách công đối với tăng trưởng dài hạn: Mô hình Barro ngầm mở ra con đường phân tích ảnh hưởng của chính sách công đối với tăng trưởng kinh tế trong dài hạn. Mô hình Barro (1990) c/ Chi tiêu công hiệu quả và tăng trưởng kinh tế: Chính phủ sẽ chi tiêu dẫn đến tác động tích cực đối với năng lực sản xuất biên của khu vực tư. Đây là đóng góp quan trọng nhất của mô hình. Mô hình Barro (1990) c/ Chi tiêu công hiệu quả và tăng trưởng kinh tế: Do chi tiêu công tăng cường tích lũy vốn tư nhân, nó cũng tăng cường tăng trưởng kinh tế dài hạn. Các quyết định chính sách tài khóa hỗ trợ sự tăng trưởng dài hạn. Mô hình Barro (1990) c/ Chi tiêu công hiệu quả và tăng trưởng kinh tế: Tài trợ cho chi tiêu công hiệu quả: - Tài trợ từ thuế: Chi tiêu sản xuất được tài trợ bằng thuế khoán (hay tương đương với các khoản thuế đánh vào tiêu dùng với cung lao động không co giãn) thì luôn luôn dẫn đến gia tăng tăng trưởng. Việc sử dụng thuế tỷ lệ vẫn được ưa chuộng hơn khi xét đến sự phát triển kinh tế trong dài hạn. Gia tăng các khoản thuế gây bóp méo thị trường có thể tạo thuận lợi cho sự phát triển trong dài hạn. Mô hình Barro (1990) c/ Chi tiêu công hiệu quả và tăng trưởng kinh tế: - Tài trợ bằng các khoản thâm hụt hay/và nợ: Sự thâm hụt tài khóa về lâu dài sẽ gây ra gánh nặng về tiền lãi phải trả làm giảm tăng trưởng. - Tài trợ bằng cách in tiền: Việc gia tăng mức cung tiền ngụ ý tỉ lệ lạm phát sẽ cao hơn, ảnh hưởng đến hoạt động và tích lũy của hộ gia đình. Khi có chi tiêu công hiệu quả, ảnh hưởng tiêu cực này sẽ kèm theo tác động tích cực. Mô hình Barro (1990) c/ Chi tiêu công hiệu quả và tăng trưởng kinh tế: Hành động của chính phủ có thể ưu tiên cho sự tăng trưởng trong dài hạn: Mở đường cho các phân tích bền vững. Giúp phân tích ảnh hưởng của bất kì quyết định nào của chính phủ (liên quan đến chi tiêu công). Mô hình Barro (1990) Sự phát triển của Mô hình Barro (1990) Barro (1990) đã đề xuất 1 mô hình tăng trưởng nội sinh với chi tiêu chính phủ hiệu quả được xem là yếu tố bên ngoài. Đưa khu vực chính phủ vào mô hình tăng trưởng tân cổ điển chuẩn nghiên cứu mối quan hệ giữa các lựa chọn chính sách của chính phủ đối với tăng trưởng kinh tế. Mô hình của Barro còn được biết đến thông qua các bài nghiên cứu phát triển mô hình của ông. Các hướng phát triển mô hình Barro (1990): Phát triển theo hướng bên trong. Phát triển theo hướng bên ngoài. Sự phát triển của Mô hình Barro (1990) Phát triển theo hướng bên trong: gần với dạng gốc của mô hình: Barro và Sala-i-Martin (1992): phân tích các loại hàng hóa công với 2 đặc tính là tính cạnh tranh và tính loại trừ. Turnovsky (1996) và Fisher & Shibata(1992): chi tiêu công cũng có thể tích lũy. Barro và Turnovsky (1995): việc sử dụng thuế đánh vào tiêu dùng thì càng tăng dẫn với cung lao động hoàn toàn không co giãn. Glomm & Kavikumar (1997): nghiên cứu hiệu quả của chi tiêu hiệu quả được tài trợ bằng thuế đánh trên vốn hoặc đánh trên lao động. Sự phát triển của Mô hình Barro (1990) Phát triển theo hướng bên ngoài: hơi khác dạng ban đầu của mô hình Barro: Samuelson (1958), Barro (1974), và Blanchard (1985): mô hình có thêm yếu tố các thế hệ gối lên nhau. Tanzi và Zee (1993), Milesi-Feretti và Roubini (1994) và Turnovsky (2000): giả thuyết cung lao động co giãn. Zhu (1992), Aizenman và Marion (1993), Turnovsky (1993), Benavie, Grinols and Turnovsky (1996), Turnovsky (1999a) or Chamley (2001). Benavie, Grinols và Turnovsky (1996), Turnovsky (1999a) hoặc Chamley (2001): mô hình được xây dựng trong môi trường ngẫu nhiên. Sự phát triển của Mô hình Barro (1990) Phát triển theo hướng bên ngoài: hơi khác dạng ban đầu của mô hình Barro: Abe (1991), Razin and Yuen (1992), Rodrik (1996), Alesina and Wacziarg (1997) or Turnovsky (1999b). và Yuen (1992), Rodrik (1996), Alesina và Wacziarg (1997) hoặc Turnovsky (1999b): nghiên cứu trong nền kinh tế mở. Segerstrom(1998), Young (1998), Jones (1999) or Eicher and Turnovsky (1999). (1998), Young (1998), Jones (1999) hoặc Eicher và Turnovsky (1999): xét thêm yếu tố lãi suất. Sự phát triển của Mô hình Barro (1990) Thank You !
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- tcc_4313.pptx