Đề tài Lộng hành -Khuyết tật lớn nhất của con người
Như chúng tôi đã nói, nền dân chủ không chỉ là nhà nước, nhà nước chỉ là một
trong các yếu tố của cái gọi là nền dân chủ. Dân chủ là biểu hiện tập trung của
khái niệm đa dạng tinh thần của đời sống nhân loại Và con người xây dựng một
thể chế để đảm bảo, giữgìn, chăm sóc tính đa dạng tinh thần của con người và của
loài người là một trong những nhiệm vụkhổng lồcủa cuộc cải cách thể chế. Nó
giúp đảm bảo gìn giữ tính đa dạng tinh thần của con người, đảm bảo cho tất cảcác
giá trị tinh thần đều có những địa vị bình đẳng trước lẽ phải và tự nó nhận ra giá trị
của chính nó. Các dân tộc phải nhận ra giá trịcủa chính mình và tính giới hạn của
các giá trị ấy. Bám vào các giá trị không nằm trong thang giá trịcủa nhân loại là
một trong những khuyết tật nặng nhất của các nước chậm phát triển. Nhưng, việc
phủnhận các giá trị mang tính dân tộc đó tạo ra sự bực bội và sự phản ứng thái
quá của nó là chủ nghĩa khủng bố.
11 trang |
Chia sẻ: lylyngoc | Lượt xem: 2231 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề tài Lộng hành -Khuyết tật lớn nhất của con người, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đề tài "Lộng hành -
Khuyết tật lớn nhất
của con người "
Lộng hành - Khuyết tật lớn nhất
của con người
Sự lộng hành của các khuynh hướng chính trị luôn ám ảnh nhân loại suốt từ cuối
thế kỷ XIX đến nay. Đầu tiên phải nói đến nỗi lo về sự tàn bạo của chủ nghĩa tư
bản hoang dã đã tàn phá xã hội và con người. Từ những năm đầu thế kỷ XIX, chủ
nghĩa tư bản bắt đầu bóc lột con người hết sức dã man, sự bóc lột đó mang tính
chất thể nghiệm. Tiếp đó là tính chất độc tài phi dân chủ của một số nhà nước hình
thành từ sau phong trào giải phóng các dân tộc thuộc địa. Những nhà nước này đã
áp đặt và thi hành những chính sách đi ngược lại với lợi ích của nhân dân và mang
đến những nỗi lo cho đời sống nhân loại. Những năm cuối thế kỷ XX, đầu thế kỷ
XXI này, chủ nghĩa khủng bố cũng là một biểu hiện của sự lộng hành, thao túng
và phá nát sự tin cậy về năng lực hợp tác của nhân loại. Những dấu hiệu toàn cầu
của các hiện tượng có tính chất lộng hành như vậy đến nay vẫn bám riết đời sống
nhân loại. Nhân loại luôn luôn có những cảm giác bất an về chính cuộc sống của
mình và những cảm giác bất an đó đều xuất phát từ các khuynh hướng lộng hành.
Tôi cho rằng, lộng hành chính là kết quả của việc một khuynh hướng chính
trị, khuynh hướng tư tưởng, khuynh hướng văn hoá, khuynh hướng tôn giáo
không được kiểm soát và không được cân bằng bởi những khuynh hướng
khác. Tất cả các yếu tố đều có thể trở thành hiện tượng lộng hành. Lộng hành là
khuyết tật bản chất và tự nhiên của đời sống nhân loại chứ không phải chỉ là
khuyết tật chính trị hay khuyết tật của một vài nhà tư tưởng, một vài nhà chính trị
hay một vài nhà nước. Vấn đề đặt ra là nhân loại không nhận ra rằng một trong
những khía cạnh quan trọng của mọi sự phát triển là lộng hành. Con người phải ý
thức về các khuyết tật mang tính bẩm sinh của đời sống nhân loại trong đó có sự
lộng hành, và phải nghiên cứu những cách thức kiềm chế mang chất lượng toàn
cầu đối với các khuynh hướng lộng hành. Trên thực tế, con người cũng đã cố gắng
làm điều ấy nhưng vẫn chưa giải thích được một cách bản chất hiện tượng lộng
hành. Ví dụ, con người đã thảo luận và ký kết Nghị định thư Kyoto nhằm hạn chế
sự phá hoại đối với đời sống tự nhiên của con người. Tuy nhiên, tinh thần để xây
dựng các văn kiện quốc tế như vậy lại dựa trên sự phân bố các quyền khai thác tự
nhiên chứ không phải bắt đầu từ việc nói rõ về nguy cơ nhân loại sẽ bị chôn vùi
bởi chính mình. Do vậy, con người cãi nhau về quyền lợi trong quá trình xây dựng
các văn kiện để điều chỉnh toàn bộ quá trình ấy. Ngay cả những người thông thái
như Samuel Huntington cũng chỉ nói đến sự va chạm và chiến thắng giữa các nền
văn minh mà quên mất rằng, toàn bộ nhân loại là một nền văn minh với các điểm
sáng, tối khác nhau trên địa chính trị toàn cầu.
Nghiên cứu hiện tượng lộng hành là nghiên cứu khuyết tật lớn nhất của nhân loại,
nghiên cứu nguy cơ lớn nhất của nhân loại. Phải nói rằng, bản năng của con người
là khao khát tự do. Lộng hành là một biểu hiện của sự nới rộng không gian tự do
cho bản thân bằng cách chiếm đoạt tự do của người khác. Vì thế, lộng hành thể
hiện sự hấp dẫn của tự do. Tâm lý của kẻ độc tài cũng là tâm lý yêu tự do nhưng là
yêu tự do một cách thiếu cân bằng. Những nhân vật lịch sử như Ceasar hay Hitlle
là những nhân vật tiêu cực của đời sống nhân loại, cần phải lên án những kẻ như
thế. Nhưng cũng phải thấy là Hitlle và Ceasar chính là chỗ "bục" ra của căn bệnh
tiềm ẩn trong đời sống nhân loại, đó là căn bệnh lộng hành. Nếu như không có sự
"bục ra" đó thì nhân loại không nhận thức được mình có căn bệnh ấy và những
bệnh khác nữa. Từ trước tới nay, con người chưa có những lý giải triết học một
cách hoàn chỉnh về những vấn đề như thế, vì vậy đã đưa ra những giải pháp sai
lầm. Người ta chỉ giải thích sự độc tài, sự tàn bạo của Hitlle là do khiếm khuyết
của cá nhân con người Hitlle hay do sự mất cảnh giác của người Đức, chứ không
giải thích đó là những khiếm khuyết của loài người. Chỉ khi hiểu hết được các
khuyết tật của nhân loại, con người mới có đủ tỉnh táo để hạn chế được các nguy
cơ trong tương lai với các hiện tượng tương tự.
Cần phải nghiên cứu hiện tượng lộng hành để thấy được nó tác động và phá hoại
nhân cách của con người như thế nào. Sự lộng hành, trước hết, gây ra sự biến dạng
tinh thần của con người. Hai biểu hiện cơ bản của hiện tượng này là: thứ nhất, con
người không còn thích ứng tại chỗ với các tiến trình chính trị khác; thứ hai, con
người không thể ra khỏi môi trường sống quen thuộc của mình bởi nó không thể
tương thích với thế giới bên ngoài. Điều đó có nghĩa là con người thoái hoá năng
lực tương thích với nhiều nền văn hoá một năng lực mang tính không gian và thời
gian, không gian là từ quốc gia này tới quốc gia kia, nghĩa là hội nhập, còn thời
gian chính là tương lai. Nền văn hoá của các tư tưởng tả khuynh đã làm đơn giản
hoá con người đến mức tất cả mọi người đều giống nhau và rất khó trở thành
nguyên liệu đầu vào của một tiến trình chính trị khác. Sự dị biệt của những dân tộc
khép kín và định kiến làm cho họ rất khó trở thành nguyên liệu đầu vào của một
tiến trình chính trị khác. Đó là tội ác của sự lộng hành của hệ tư tưởng đối với con
người. Nó cũng cho thấy rủi ro lớn nhất của con người là trở thành phế phẩm của
mọi quá trình chính trị.
Sự lộng hành biểu hiện dưới rất nhiều khía cạnh chứ không chỉ các khía cạnh tư
tưởng. Sự lộng hành trong phát triển tạo ra sự phá hoại mang chất lượng hệ thống
với quy mô toàn cầu về các vấn đề môi sinh và phá vỡ sự cân bằng tự nhiên. Đây
là một trong những vấn đề toàn cầu quan trọng nhất hiện nay. Cần nghiên cứu sự
lộng hành để thấy sự lộng hành không chỉ tác động và phá hoại nhân cách của con
người mà đồng thời còn phá hoại tính cân bằng và sự hợp lý của tự nhiên. Nghiên
cứu hiện tượng lộng hành là nghiên cứu hiện tượng mất cân bằng trên cả xã hội
lẫn trong tự nhiên và nghiên cứu các giải pháp để cân bằng lại đời sống nhân loại
trên cả hai khía cạnh đó.
Cần lưu ý rằng, sự lộng hành là sự mất cân bằng của đời sống, nhưng trong đó có
sự mất cân bằng cần thiết ở một chừng mực và sự mất cân bằng rủi ro ở một
chừng mực khác. Nghiên cứu sự lộng hành cũng đồng thời là nghiên cứu sự phát
triển vì lộng hành làm mất tính cân bằng, mà thế giới chỉ phát triển trong sự mất
cân bằng. Phát triển và lộng hành là hai yếu tố song song và ở một góc độ nào đó,
lộng hành tạo tiền đề cho sự phát triển, nếu có sự cân bằng tuyệt đối thì không có
sự phát triển. Thế giới phải vừa cân bằng và vừa phát triển, tức là sự cân bằng đó
là cân bằng động. Nếu chúng ta thu xếp để thế giới tiến tới sự cân bằng bằng cách
tiêu diệt toàn bộ mầm mống của sự lộng hành thì thế giới không phát triển vì nếu
tính trội trong một cá nhân tạo ra giá trị của người đó thì tính trội trong cộng đồng
nhân loại tạo ra sự phát triển. Tính trội của các yếu tố trong đời sống cân bằng
toàn cầu cũng được thể hiện dưới hiện tượng lộng hành. Do vậy, một kế sách vừa
có chất lượng triết học vừa có chất lượng chính trị là phải tổ chức thế giới trong
một trật tự cân bằng động để không làm mất hết toàn bộ năng lực lộng hành của
nhân loại mà chỉ hạn chế mặt thái quá, mặt cực đoan của nó để không dẫn đến sự
trả giá đắt. Điều này có nghĩa là con người phải hiểu rằng cần phát triển để ổn
định chứ không phải ổn định để phát triển.
Những sự lộng hành chủ yếu
Một điều dễ nhận thấy là hiện nay, ở nhiều quốc gia phi dân chủ và chậm phát
triển, sự nghèo đói đang kìm kẹp cuộc sống con người khiến con người phải vất vả
vật lộn chỉ để kiếm ăn. Chúng ta không thể không so sánh những con người chỉ
còn da bọc xương ở châu Phi với những người phương Tây đang phải tìm cách
giảm béo vì cuộc sống quá thừa thãi của mình. Không thể gọi những thân phận
nghèo khổ này là con người theo đúng nghĩa. Các quốc gia ở châu Phi là những ví
dụ với phần đông dân số là người da đen vẫn sống trong cảnh nghèo đói. Nhưng
trong khi những người dân phải sống cuộc sống dưới mức nghèo khổ thì nhiều nhà
lãnh đạo của họ lại được hưởng những đặc quyền, đặc lợi và một cuộc sống xa
hoa. Hình ảnh tương phản đó chính là biểu hiện sự lộng hành của nhà cầm quyền,
nói đúng hơn là của một nhóm người mà năng lực, quyền lực của nó đã được thể
chế hóa. Phải nói rằng, con người ở đó không còn đủ năng lực để nổi giận trước sự
lộng hành của thể chế hay của nhà cầm quyền và đó là dấu hiệu quan trọng nhất
thể hiện đấy không phải là con người. Mọi sự tác động để phá vỡ tình trạng này
được gọi là một cuộc giải phóng con người. Tuy nhiên, thế giới không thể điềm
nhiên đem quân đến giải phóng những con người này, không phải vì không làm
được việc ấy hay không muốn làm việc ấy, mà vì một thực tế là việc ấy có thể đem
lại những tác hại lớn hơn. Vì những con người đã thành người, chúng ta buộc phải
thận trọng trong việc xử lý với những con người chưa thành người hoàn chỉnh này.
Nhưng vấn đề không dừng lại ở đó. Nhìn nhận sâu hơn chúng ta sẽ thấy đó không
đơn giản là sự lộng hành của một nhóm người. Một dân tộc không tự phát triển, tự
bóp méo mình và trở thành dị biệt cũng là một khuynh hướng lộng hành, đó là sự
lộng hành tiêu cực và khép kín hay sự lộng hành của một dân tộc không ý thức về
trách nhiệm của mình đối với sự phát triển tổng thể của nhân loại. ở khía cạnh này,
chúng ta thấy lộng hành không chỉ là khuyết tật của con người mà hơn thế nó đã
phát triển những tính chất mới, mang tính thời đại. Chúng ta đều biết rằng cái gì
cũng đều có ngưỡng của nó. Sự lộng hành của nhà cầm quyền tạo ra sự lộng hành
của toàn xã hội, và nếu sự lộng hành diễn ra ở quy mô xã hội thì đến một lúc nào
đó nó có thể làm sụp đổ xã hội.
Khủng bố cũng là một hiện tượng lộng hành gây nhức nhối cho nhân loại. Như
chúng ta biết khi đời sống tinh thần, đời sống tự nhiên không cân bằng thì sẽ có
dấu hiệu của sự lộng hành. Từ những năm 80 của thế kỷ XX, khi Chiến tranh Lạnh
qua đi, thế giới không còn đối đầu lưỡng cực mà trở thành một thế giới hỗn loạn,
thì ngay cả sự hỗn loạn không đối đầu cũng đem lại sự phát triển nhanh chóng
hơn. Hiện nay, thế giới đang dịch chuyển tới một sự cân bằng mới và chất lượng
của sự cân bằng mà thế giới tạo ra trong những năm sắp tới sẽ quy định toàn bộ
chất lượng của đời sống nhân loại. Sự dịch chuyển mới đã có những dấu hiệu tích
cực như việc xuất hiện các cộng đồng: EU, ASEAN... tất cả đã phản ánh khuynh
hướng tìm đến nhau của thế giới. Tuy nhiên, lại có những khuynh hướng rất tiêu
cực như chủ nghĩa khủng bố. Về thực chất, chủ nghĩa khủng bố đã xuất hiện từ lâu
trong lịch sử nhưng sau sự kiện 11/9 thì nó đã trở thành một khuynh hướng tiêu
cực hàng đầu của thế giới hiện đại. Hiện nay, những vùng đất xuất hiện nhiều lực
lượng khủng bố là nơi con người sẵn sàng phá huỷ cuộc sống của chính mình, đó
là những con người không có tự do, không cần tự do,. càng không có bản lĩnh tự
do. Và cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi đó cũng là những vùng đất lạc hậu,
chậm phát triển của thế giới. ở những nơi đó con người đã bắt đầu làm quen với
những khái niệm hiện đại nhưng không được sử dụng nó trên thực tế để bảo vệ các
khả năng phát triển của chính mình, thậm chí còn sẵn sàng tiêu diệt nó.
Có thể nói, chủ nghĩa khủng bố là phản ứng rất tiêu cực của những người thua
thiệt, lép vế trong các tương tác so sánh toàn cầu. Do vậy nó đòi hỏi phải có người
đứng ra nhận trách nhiệm giải quyết vấn đề này như là một người lãnh đạo thế
giới, nếu không, chủ nghĩa khủng bố và cuộc chiến chống chủ nghĩa khủng bố sẽ
trở thành hiện tượng lộng hành tiếp theo của các quan hệ của nhân loại ở thế kỷ
XXI, thay thế sự đối đầu lưỡng cực trong Chiến tranh Lạnh. Những người lãnh
đạo phương Tây vẫn còn quanh quẩn với các kinh nghiệm của Chiến tranh Lạnh
để giải quyết hay hạ bệ các nhà nước cực đoan nhằm thiết lập nền dân chủ và đem
sự phát triển tới phương Đông, mà chưa có nhà lãnh đạo nào nghĩ đến chuyện giải
quyết vấn đề này một cách hiệu quả. Nói cách khác, chưa có bộ phận trí thức nào
của nhân loại nhận thức lại vấn đề toàn cầu này một cách rõ ràng.
Trong tất cả những hiện tượng lộng hành thì sự lộng hành của mỗi người trong
cuộc sống của chính mình và trong quan hệ với người khác là trạng thái lộng hành
cao nhất, nguy hiểm nhất, nó phản ánh sự tha hóa, biến dạng của con người. Chính
sự bủa vây của những giới hạn nhân tạo của tự do đã gây ra trạng thái này. Trạng
thái lộng hành này là kết quả của sự gặp gỡ giữa yếu tố mất cân bằng của cuộc
sống với mất cân bằng về nhận thức mà chủ yếu là nhận thức chính trị, nhưng
được hỗ trợ bởi nhận thức lệch lạc vê văn hoá. Có thể nói, chính những yếu tố cực
đoan vê chính trị cộng với yếu tố mất cân bằng về mặt văn hoá đã tạo ra hiện
tượng lộng hành có tính chất chủ quan. Hiện tượng lộng hành này xuất hiện như
một thực tế trong cuộc sống khi nó kết hợp với sự mất cân bằng và mất phương
hướng của cuộc sống của con người. Càng ngày, mật độ của những ý nghĩ những
hành vi không thích đáng
của con người càng tăng,
chứng tỏ sự tha hoá của con
người ngày càng nhân rộng
trong phạm vi xã hội, con
người ngày càng mất cân
bằng trong cả cuộc sống vật
chất lẫn tinh thần. Sự lộng
hành này vừa mang tính nhận thức, vừa mang tính chủ quan, vừa mang tính bản
năng của cuộc sống. Một phần không nhỏ nhân loại đang ở trong trạng thái mất
cân bằng như vậy, tức là ở trong trạng thái lộng hành của nhiều yếu tố chứ không
phải của một yếu tố.
Hiện tượng mất phương hướng, mất cân bằng trong cuộc sống hiện nay trở nên
phổ biến, đến mức nhiều khi con người không nhận ra chính mình. Con người đi
quá những giới hạn hợp lý trong nhận thức của mình, không kiểm soát được hành
vi của mình, và do đó con người lộng hành trong cuộc sống của chính mình và phá
vỡ mọi kết cấu của cuộc sống. Sự lộng hành này là lộng hành theo quyền lực tự
nhiên, tức là vô chính phủ để chống lại sự lộng hành của nhà cầm quyền. Đó là
trạng thái tồi tệ nhất, khó chữa nhất. Đó không chỉ là sự cảnh báo đối với các nhà
chính trị, mà còn đối với mọi người.
Kiểm soát lộng hành
Phân tích về sự lộng hành để thấy rằng tự do quý giá như thế nào đối với sự phát
triển. ý thức về giá trị của tự do phụ thuộc vào trình độ phát triển của xã hội và
trình độ dân trí. Hay có thể nói, tự do chính là năng lực nhận thức được không
gian phát triển của mỗi một xã hội. Nhân dân càng ý thức được các quyền tự do,
càng có khả năng tự mở rộng các quyền tự do của mình, càng tuân thủ các cam kết
của mình đối với xã hội bao nhiêu thì càng thể hiện sự phát triển, ý thức về tự do
của xã hội bấy nhiêu.
Kiểm soát hiện tượng lộng hành chính là kiểm soát mức độ của sự lộng hành. Nếu
chúng ta chống lại nó bằng cách tiêu diệt nó thì không bao giờ chống được vì
không ai có thể tiêu diệt bản chất tự nhiên của con người được. Chúng ta chỉ có
thể hạn chế sự lộng hành chứ không thể tiêu diệt được nó. Hạn chế sự lộng hành
của con người chính là điều chỉnh thói xấu của con người và điều này có nghĩa là
chúng ta phải nghiên cứu chính sách điều chỉnh con người.
Có hai cách điều chỉnh thói xấu của con người là hạn chế nó và làm cho tỷ lệ của
nó bé đi bằng cách làm cho những yếu tố tích cực trong một con người lớn lên.
Tuy nhiên, yếu tố tích cực cũng chỉ có thể làm lớn lên đến một mức nào đó chứ
không thể lớn quá, điều đó sẽ làm thay đổi về chất và con người sẽ không còn là
con người tự nhiên nữa. Cho nên, nghiên cứu về con người là nghiên cứu những
trạng thái cân bằng khác nhau của con người trong sự phù hợp với đòi hỏi của
cuộc sống. Nếu để một khuynh hướng phát triển quá mức đến một ngưỡng nào đó
thì sẽ thành lộng hành. Do vậy, cân bằng là giải pháp tốt nhất để chống lại sự
lộng hành và chỉ có tự do mới tạo ra cân bằng. Không có tự do mà chỉ có điều
khiển thì sẽ không tạo ra sự cân bằng mà chỉ tạo ra sự đối đầu. Đặc biệt ở các nước
chưa có dân chủ thì không hy vọng kiềm chế được sự lộng hành. Vậy cái gì sẽ
ngăn cản, kiềm chế được sự lộng hành của con người? Đó là sự bao vây văn hoá
ở trong nước và sự bao vây luật pháp trên bình diện toàn cầu. Sự bao vây văn
hoá là để chế giễu và lên án những kẻ hay những việc lộng hành. Sự tham gia vào
quá trình toàn cầu là cách để giáo dục, rèn luyện và kiềm chế sự lộng hành của
một nhà nước. Văn hoá là công cụ điều chỉnh hành vi con người và do đó, nó điều
chỉnh các thành tố hay các cá thể của loài người. Văn hoá là công cụ vạn năng để
điều chỉnh mọi thứ trong đó có cả sự lộng hành. Văn hoá đứng trên cả pháp luật,
trên cả nhà nước, cảnh sát, quân đội. Chúng ta đều biết rằng một tiếng cười mỉa
mai có thể giết chết một triều đại của một tên bạo chúa mà chưa chắc đã cần đến
võ sĩ.
Tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là vấn đề dân chủ hoá, vấn đề này phải được đặt
lên hàng đầu. Cần phải xây dựng một xã hội tự do, xây dựng thể chế để kìm hãm
tính cực đoan, sự lộng hành, mà trước hết là của nhà cầm quyền. Nếu các nhà cầm
quyền không tự cân bằng thì họ sẽ tác động một cách lộng hành vào cuộc sống và
tạo ra sự lộng hành trên phạm vi xã hội. Xây dựng thể chế là nghĩa vụ chính trị số
một của các nhà cầm quyền ở các nước chậm phát triển cho đến khi đi đến nền dân
chủ. Xây dựng thể chế không có nghĩa là sẽ có ngay nền dân chủ mà mới chỉ là
quá trình tiệm cận tới nền dân chủ. Khi có nền dân chủ, tự bản thân nó sẽ là một
thể chế có thể kiểm soát cân bằng được nhiều mặt của xã hội, bởi vì song song với
nền dân chủ là dân trí, song song với dân trí là việc chấm dứt hiện tượng lộng hành
của nhân dân đồng thời ngăn cản sự lộng hành của nhà nước.
Như chúng tôi đã nói, nền dân chủ không chỉ là nhà nước, nhà nước chỉ là một
trong các yếu tố của cái gọi là nền dân chủ. Dân chủ là biểu hiện tập trung của
khái niệm đa dạng tinh thần của đời sống nhân loại Và con người xây dựng một
thể chế để đảm bảo, giữ gìn, chăm sóc tính đa dạng tinh thần của con người và của
loài người là một trong những nhiệm vụ khổng lồ của cuộc cải cách thể chế. Nó
giúp đảm bảo gìn giữ tính đa dạng tinh thần của con người, đảm bảo cho tất cả các
giá trị tinh thần đều có những địa vị bình đẳng trước lẽ phải và tự nó nhận ra giá trị
của chính nó. Các dân tộc phải nhận ra giá trị của chính mình và tính giới hạn của
các giá trị ấy. Bám vào các giá trị không nằm trong thang giá trị của nhân loại là
một trong những khuyết tật nặng nhất của các nước chậm phát triển. Nhưng, việc
phủ nhận các giá trị mang tính dân tộc đó tạo ra sự bực bội và sự phản ứng thái
quá của nó là chủ nghĩa khủng bố. Do vậy, nghiên cứu chống chủ nghĩa khủng
bố là nghiên cứu một thể chế toàn cầu tôn trọng tất cả các giá trị và làm như
thế nào để các giá trị tự nhận ra tính giới hạn của mình, thậm chí cả tính lỗi
thời của mình.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- long_hanh_2119.pdf