Nguyễn Ngọc Tư đang từng bước khẳng định vị trí của mình trên văn đàn bằng
những tác phẩm giàu giá trị hiện thực, mang màu sắc và hơi hướng đặc trưng của đất
và người Nam Bộ. Đóng góp lớn nhất cuả chị cho tới thời điểm này đó là văn phong
Nam Bộ với sự độc đáo trong việc sử dụng ngôn ngữ Nam Bộ như là một chất liệu
đặc biệt để sáng tác văn chương. Căn cứ vào số lượng tác phẩm đã xuất bản cũng như
những đóng góp đã được công nhận của chị, có thể rút ra nhận xét sở trường của
Nguyễn Ngọc Tư là sáng tác bằng ngôn ngữ Nam Bộ, phong cách khẩu ngữ, tiếp nối
truyền thống có từ Hồ Biểu Chánh, đến Sơn Nam, Anh Đức, Nguyễn Quang Sáng,
Dạ Ngân Đó là truyền thống viết văn như nói, không cầu kì, trau chuốt làm mất đi
sự góc cạnh và sức sống tươi rói của chữ nghĩa. Đặc biệt của Nguyễn Ngọc Tư, ngônngữ kể truyện cũng như ngôn ngữ nhân vật đều mang đầy đủ những đặc trưng của
ngôn ngữ Nam Bộ trên các phương tiện như: ngữ âm, từ vựng, ngữ pháp và phong
cách diễn đạt. Và để vận dụng được một khối lượng lớn từ ngữ Nam Bộ, cũng như
tìm được những lối diễn đạt sao cho đúng với ngôn ngữ giao tiếp của người Nam Bộ,
theo chúng tôi, bên cạnh khả năng trời phú thì Nguyễn Ngọc Tư phải tìm tòi và
nghiên cứu rất nhiều. Bởi thoạt nhìn thì văn phong Nam Bộ là một lối văn đơn giản,
dễ hiểu, nhưng không hề có nghĩa là tùy tiện và dễ dãi. Viết như nói không dễ, không
phải cứ ghi âm một cuộc nói chuyện là thành ngôn ngữ đối thoại mà nó đòi hỏi rất
nhiều sự dụng công gọt giũa của chính người viết.
293 trang |
Chia sẻ: builinh123 | Lượt xem: 1164 | Lượt tải: 2
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận văn Đặc điểm cách sử dụng từ ngữ trong truyện ngắn và tạp văn của Nguyễn Ngọc Tư, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
i gọi làm sao,Tâm ha?(Giao Thừa, 10)
131. Bất ngờ, một buổi trưa, San tới.(Giao Thừa, 12)
132. Nói ngước qua chú sa: “Thiệt đó chú Ba”.(Giao Thừa, 28)
133. –Mèn ơi-Cô Thư la lên-Thiệt vậy sao anh Ba? Vai chính hả?(Giao Thừa,
28)
134. Tôi chỉ cần năm bảy trăm để đóng cái giường đôi thôi cô Thư à, cô đừng
ngại. (Giao thừa, 30)
135. Rồi sửa lại bộ vạc, chở cát về đắp sân, trồng bông trang đỏ, chú làm
hết.(Giao Thừa, 31)
136. –Mai mốt đừng cho ổng ghé đây nữa nghen má? (Giao Thừa, 33)
137. Chỉ có con Như giận, nó nức nở, “Con thương con ý nhất nhà mà,
ba”.(Giao Thừa, 62)
138. Chú hỏi nó, “Con Ý có nhìn theo không, con”.(Giao Thừa, 63)
139. Lúc quay đi chú hỏi con Như, “Nó có nhìn theo không, con”.(Giao Thừa,
63 )
140. Chú biết nó thức,chú hỏi “Sao vậy, con đau bụng hả?” Nó tức tưởi, “Bây
giờ chỉ có mình con, ba đừng bắt con đi đâu hết, để con dẫn đường cho ba,
mua thuốc cho ba uống, phụ ba bán vé số, nghen ba”.(Giao Thừa, 63)
141. Nó cắt tóc tém, coi giống con trai lắm, nó nhìn thấy con mà giả đò như
không vậy, ba”.(Giao Thừa, 64)
142. Chú bảo, “Thôi, bỏ nghề, con” (Giao Thừa, 64)
143. Con như bần thần, “Hồi đó nhà mình vui biết bao nhiêu hén, ba”.(Giao
Thừa, 65)
144. Tên Qúi, chạy xem lam, ở xóm thôi, bác à.(Giao Thừa, 68)
145. –Có ai đâu mà cười, bác.(Giao Thừa, 68)
146. “Con lầm lỡ tới mức phải bỏ nhà đi luôn đó, bác Chín à.(Giao Thừa, 69)
147. Nên má cứ hồ nghi, có chuyện gì sao, con.(Giao Thừa,82)
148. Tánh nó cũng cứng đầu cứng cổ hệt bây, bây biết”.(Giao Thừa, 82)
149. Vậy mà lúc ra diễn, nghe cô đào trẻ Thu Mỹ trong quai cô gái nhà quê núp
sao lưng chị thét lên: “Cứu con với, má ơi!” Bà già ve trai bỗng đứng
khựng lại, buông vai, sững sờ, khóc.(Giao Thừa, 87)
150. Chị nghe niềm vui như ngọn đèn vừa bị thổi trao ngọn, San ơi, má là khách
sao, má mà là khách à, con?(Giao Thừa, 89)
151. , “Em bỏ không đành, anh à”. Mà anh còn chưa
152. Bông biết chuyện, Bông nói trong ngân ngấn nước mắt “Làm chuyện đó
chi vây, Lương? Của người ta thì trả lại cho người ta đi.(Giao Thừa, 102)
153. –Tui biết anh thương tui mà anh, Lương. (Giao Thừa, 102)
154. Ai sống một mình cũng buồn hết, anh nhà văn à.(Giao Thừa, 108)
155. Má, má nè, anh Hai có tính bước thêm bước nửa chưa, hả má’. (Giao thừa,
114)
156. Tôi cười, cũng có khi cần mà kiếm miếng khói không ra à, con. (Giao
Thừa, 116)
157. Tôi hỏi chạy làm gì, thằng bầu cười, chạy đi lấy đồ hứng nước dột đó, dì
Út. (Giao Thừa, 121)
158. Mầy năm nay bao nhiêu tuổi, Nguyên?. (Giao Thừa, 133)
159. Còn năm mươi bảy cái tết mà, Nguyên. (Giao Thừa, 133)
160. –Chuyện gì đó, Phương? (Giao Thừa, 136)
161. Anh thương em nhiều lắm, thiệt mà, San.(Giao Thừa,137)
162. - Làm nghệ sỹ nổi tiếng chắc sướng lắm hen, thầy? (Giao Thừa, 138)
163. Thím cũng mất lâu rồi, phải không, chú? (Giao Thừa,146)
164. – Cháu cũng nghĩ vậy, chú à. (Giao Thừa, 147)
165. Người ta mong hòa bình một, tôi mong tới chín mười, cháu à. (Giao thừa,
148)
166. –cháu biết nhiều như vậy để làm gì, cháu gái?( Giao Thừa, 149)
167. Mà, có còn ai để giúp cổ trả món nợ này cho bà con, cho làng xóm, để cho
cổ ngẩng đầu lên nhìn cuộc đời mà không thấy mình có tội, ngoài
tôi.(Giao Thừa, 150)
168. Thời đó tôi sống tràn đầy hoài bão, tràn đầy thương yêu như cháu bây giờ,
cháu gài à. (Giao Thừa, 150)
169. Chú đã nhận ra cháu rồi, cháu gái à. (Giao thừa, 152)
170. – Bây coi kìa, Hòn đó. (Ngọn Đèn Không Tắt,7)
171. Gần thấy mồ chớ gì, nội.( Ngọn Đèn Không Tắt, 8)
172. Ổng bị bắt, bà à. (Ngọn Đèn Không Tắt, 31)
173. – Vậy sao ba? (Ngọn Đèn Không Tắt, 37)
174. Thôi bỏ chuyện đó, vô cái này đi ba. (Ngọn Đèn Không Tắt, 38)
175. Điệp về nhà ở Vàm Cỏ Xước nằm đong đưa trên võng than: “chắc con bỏ
nghề quá, diễn vai con nít vài chán lắm, ngoài à”. (Ngọn Đèn Không Tắt
42)
176. Nhớ má hôn con? (Ngọn đèn không tắt, 43)
177. Mình sống có tình đóng vai nào cũng dễ, con à”, (Ngọn Đèn Không Tắt,
44)
178. , “nó là chỗ dựa cuối cùng của chị đó, Điệp à” (Ngọn Đèn Không Tắt,
48.
179. Có nhiều người ác ở ngoài đời mà cái mặt tươi rói, anh thấy không?” (
Ngọn Đèn Không Tắt, 52)
180. – Ngoại dạy con phải biết tha thứ hết thảy mọi người, má á! (Ngọn Đèn
Không Tắt, 53)
181. –Con trả bé bơ lại cho người ta rồi má à. (Ngọn Đèn Không Tắt, 55)
182. Có những chuyện không thể rành rọt ừ thì một cộng một được đâu má à. (
Ngọn Đèn Không Tắt, 56)
183. Tôi nghĩ ra một cách an ủi má: “ Con có người yêu khác rồi má à”, má tôi
hỏi ai, tôi chỉ Nguyên.( Ngọn Đèn Không Tắt , 65)
184. Tôi lật lịch khẽ cười, má à, có những nỗi buồn không ai trị được đâu.
Ngọn Đèn Không Tắt, 71)
185. “Con thấy ba má con cực khổ con chịu không nổi, dì Hai à”, ( Ngọn Đèn
Không Tắt, 72)
186. Có lần nó rủ tôi đi chơi cho biết, dặn “về đừng viết báo nghen cha nội!”
(Ngọn Đèn Không Tắt, 73)
187. - Làm gì ngộ vậy Thà? ( Ngọn Đèn Không Tắt, 77)
188. – Thôi mà, anh lỡ lần này thôi, Thà ơi! (Ngọn Đèn Không Tắt, 80)
189. – Thôi nói bao nhiêu đó đủ rồi, Thà về đi (Ngọn Đèn Không Tắt, 80)
190. – Con đi ca, má à! ( Ngọn Đèn Không Tắt, 83)
191. mấy ổng để vầy hoài chắc ruộng mình thành rừng quá, nội”. (Truyện
ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 30)
192. , tụi tôi ở xa quá mà, chuyện gấp quá chú ơi. (Truyện ngắn Nguyễn
Ngọc Tư, 32)
193. Mà, có chuyện gì không, chú? (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 32)
194. , “Đâu được, chú. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 32)
195. , “Quên sao được, mậy, (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 36)
196. Lúc đó mầy cũng khóc phải hôn Ba Hớn? (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư,
36)
197. , “Thây kệ người ta, dính dáng gì tới mình, ba”. (Truyện ngắn Nguyễn
Ngọc Tư, 37)
198. - Kẹt quá chú ơi, (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 38)
199. – Vậy là đất Trảng Cỏ trễ thêm một mùa nữa rồi, mấy chú ơi. (Truyện
ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 39)
200. Người nào người nấy đẹp đẹp không hà, tía. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc
Tư, 48)
201. , “Mai mốt chế Ba về, anh Tư à. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 49)
202. , người ta bần thần, vậy a? (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 49)
203. Cậu Tư cuống quýt hỏi thằng Lụm, có đúng cổ không, mậy? (Truyện ngắn
Nguyễn Ngọc Tư, 49)
204. Bây tên gì? “Dạ, Tiên”. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 62)
205. , chắc ngoài sân chịu hỏng thấu, chế hen”. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc
Tư, 64)
206. , “Mới nửa đêm mà, ba thức chi?”. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư,
119)
207. , “Mai vô nhà ngủ nghen ba”. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 120)
208. “Bây để từ từ, tao tính”. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 120)
209. , “làm nghề lặn đất như tao hỏng hôi bùn sình thì hôi gì, con?”. (Truyện
ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 120)
210. , ba tha lỗi cho con, nghen ba”. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 122)
211. Đám con nít chạy theo vỗ tay kêu cô dâu chú rể kìa tụi bây ơi, (Truyện
ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 122)
212. , người ta có ác miệng cỡ nào cũng ráng mà sống nghen con”. (Truyện
ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 123)
213. , có chắc là cái thai đó của mầy không, Tư Nhỏ. (Truyện ngắn Nguyễn
Ngọc Tư, 125)
214. Thức dậy, đi câu cá nấu cơm ăn, ba ơi”. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư,
126)
215. Trời, đi chi vậy ba? (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 126)
216. , ngước lên, hỏi “Có gì hôn, chú?”, (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư,
128)
217. “Hai ba con mình sống y như hồi chưa có thằng Sáng, nghen ba”. (Truyện
ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 130)
218. , “Cháu làm ơn nói với thầy Nhiên trả vợ lại cho chú, làm ơn, cháu ơi!”.
(Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 135)
219. Không thể hàn gắn lại những đổ vỡ, mẹ đi. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư,
135)
220. , “Chắc mình mau già lắm, Nhiên ơi. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư,
138)
221. Diệp lắc đầu, thôi, cậu. (Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư, 141)
NGỮ LIỆU TÁCH CÂU TRONG SÁNG TÁC CỦA
NGUYỄN NGỌC TƯ
1. Nó hất mái tóc nhuộm vàng hoe chơm chởm như rễ tre, nhìn hai người, cười
héo hắt, “Ăn bám mà kéo theo cả bầy”. Thàn cười hề hề, bảo “Ông Năm, bạn
anh. Dễ thương lắm”. (CĐBT, 7)
2. Mới đầu thì Văn không biết, nên thấy có bà cụ chống gậy lại bảo bác sĩ coi
bệnh dùm, Văn hỏi bà bị gì, bà cười, tui suy nghĩ chưa ra. Thuốc hết, huyện
chưa kịp gửi, Văn áy náy, tần ngần đưa mấy thứ B1, B6 cho con bệnh đau bao
tử, uống xong, ông nầy phởn phơ đứng dậy, tươi rói bảo, trời đất ơi, thuốc chú
mầy hay quá chừng hay. (CĐBT, 20)
3. Văn hỏi má Nga đâu, nó cười, chết rồi, chết hồi sanh em, chết trên xuồng. Văn
về ngó cái khẩu hiệu ông Tư vẽ trên tường. Thấy nó đỏ như một lời thề.
(CĐBT, 23)
4. Văn sôi nổi hỏi, vậy con nhỏ phục vụ bốc lửa còn không. Còn, mà chi, tụi con
gái ở Phố Xưa còn dữ dội hơn, nhớ bar đó không? Nhớ không, nhớ không
Đã vầy đã khác. Mà Hương của mầy có con rồi, mầy đã quên chưa. Không khí
chùng xuống. (CĐBT, 24)
5. Đi một đoạn, nghe đám con nít trộ lên, anh Hết, sao mà khóc vậy. Đâu có.
(CĐBT, 33)
6. Chị bảo chờ người ta xức dầu Nhị Thiên Đường của chị mà hết đau, chờ người
ta đánh cờ mà trong tâm “Viễn ly điên đảo mộng tưởng cứu cánh niết bàn”,
chờ người ta thôi buồn khi đưa chốt qua sông.
Nhưng mà chờ tới chừng nào lận?
Ai mà biết.
Mùa nay gió bấc hiu hiu lại về.
7. Huệ kêu Điềm ngủ đi rồi lụi hụi xuống giường, nó nói còn quên sợi dây nịt.
Điềm xì một cái, “Mầy có tật tiếc đồ cũ”. Huệ gắt, “Kệ tao. Ngủ đi”. (CĐBT,
40)
8. Căn chòi đầy khói. Cái mẻ un chất đầy vỏ dừa khô. Những sợi khói trắng ngui
ngút. Ngòi trên một cái sạp ghe đóng bằng tre chẻ thẻ, một người đàn ông ngồi
nhìn ra cửa. Cô độc. Và gió vụt vụt vô chòi. (CĐBT, 50)
9. Tháng Chín. Gió chướng non xập xòe tên ngọn dừa. (CĐBT, 51)
10. “Cha nội nầy sống thấy rầu quá trời đất, mai mốt con vịt xiêm đó chết rồi, để
coi ổng sống với ai?”. Ông cười, “còn thằng con”. Nó ở chợ. (CĐBT, 51)
11. Nhà “Buổi Chiều” nằm ở tận cùng con hẻm Cây Còng. Hẻm cụt. (CĐBT, 86)
12. Bà sung sướng trở về ngày thơ ấu, đi bắt chuồn chuồn đậu trên hàng bông bụp,
cạnh mé mương
Bông trang rụng ngoài sân. (CĐBT, 97)
13. Lần đầu tiên ông đóng được vai chính, người ta hỏi vai gì, ông bảo vai con của
đào Hồng, phút lâm chung của người đàn bà suốt đời yêu thương ông, ông gọi
“Má ơi!” và thấy bà mỉm cười. Chỉ vậy thôi à. Ừ chỉ vậy thôi. Nhưng tụi trẻ
bây thì biết gì chuyện tình cảm của người lớn (CĐBT, 97)
14. Từ hồi nào muốn soi kiếng phải lấy tay vẹt mớ râu tóc ra như người ta vẹt bụi
ô rô.
Không biết. Có ai la rầy, có ai để ý đâu mà biết. (CĐBT, 104)
15. “Cái con bìm bịp quỷ nầy nó cũng bỏ qua mấy lần nhưng ngủ một đêm trên
đọt dừa nó lại quay về. Sao cổ không quay lại?”. Phi không biết. Không biết.
(CĐBT, 109)
16. Ba tôi là người của sông. Không phải ông nhớ vườn xưa mà chống gậy về, ông
nhớ sông, một ngày ba bốn lượt lủi thủi chống gậy ra bến, đôi mắt như đang
nhìn da diết, mà không biết nhìn ai, chỉ thấy mông mênh vậy thôi. Chơ vơ, cô
độc. (CĐBT, 124)
17. Những đêm đó, ba tôi hút thuốc dữ, cứ nhìn chong chong ra ngọn đèn đỏ ối,
nhỏ nhoi, buồn hiu ngoài kia. Ba tôi thở dài. Má tôi thở dài, (CĐBT, 125)
18. Còn người ta, nhớ thương đứt ruột cũng đành ngồi đây ngó lên, giữa đường
gặp nhau chỉ nhìn vậy thôi mà không chào hỏi tiếng nào. Đau lắm chớ. Má tôi
nhìn ra ngoài trời (CĐBT, 131)
19. Trong một thoáng Hậu xâu chuỗi các sự kiện lại. Chồng mình. Khoản tiền thất
thoát. Cô kế toán trưởng chi nhánh miền Tây. Những lời đồn đại (CĐBT,
149)
20. Ngay cả nước để chúng tắm táp cũng chua lét vì phèn.
Mà, mùa mưa vẫn còn xa lắm. (CĐBT, 164)
21. , trên chiếc giường tre quen thuộc, má oằn uốn người dưới tấm lưng chơm
chởm những nốt ruồi. Họ cấu víu. Vật vã. Rên xiết. (CĐBT, 169)
22. Đau đớn cùng cực, chúng rúc vào chân đống rơm, nhưng không chịu rời nhau.
Con đực phục đầu sát đất, rên rỉ, nước dãi chảy ròng. Không chạy hả. Bốp.
Không chạy nè. Bốp. Thằng Điền gào lên. Cây trúc giập nát. (CĐBT, 192)
23. Một con vịt đui khịt mũi, cười, “Nó chớ ai, giọng có khác, nhưng rõ ràng là
tiếng trái tim nó. Quen lắm. Chập chờn, thút thít, đòng đưa như sắp rụng”.
(CĐBT, 196)
24. Rồi ánh sáng nhập nhoạng cuối ngày loang lổ đổ xuống, tôi và Điền khóc hức,
cảm nhận được cái thở hướt ngắn dần, ngắn dàn của con vịt sau cùng. Và nín
bặt. Và tan hết. Chỉ còn gió cười từng tràng dài (CĐBT, 198)
25. Và món hàng bị ghì ngửa trên mặt ruộng bì bõm nước. Tôi ngạc nhiên thấy
bầu trời im sẫm. Mênh mông. Không biết đã tắt ánh nắng hay mặt trời
(CĐBT, 210)
26. Giặc bây giờ tứ phía. Tụi nó giết mình ngọt ngào mà mình không hay. Bây giờ
tụi nó bắn bằng đạn đường khong hà. Ngấm đạn rồi mới hay. Đau lắm. Cực
lắm. (NĐKT, 37)
27. Tối Điệp ngủ lại nhà má. Con Giàu ra xã coi gánh hát. Vé Điệp cho. Ở nhà,
hai người nằm hai võng. (NĐKT, 51)
28. Má lặng lẽ cười. Cười buồn bã. Má thở dài, thở dài. Tựa như có điều gì muốn
nói. (NĐKT, 55)
29. Đi làm phóng sự về. Đêm. Mưa thâm trầm dai dẳng. (NĐKT, 66)
30. Chúng tôi kéo lại ngồi với nhau. Và với gió. Thà là con gái nhưng uống rượu
khá mạnh. (NĐKT, 77)
31. Một mình em chạy máy đi lòng vòng kiếm anh Phi. Cực khổ lắm. Kiếm được
rồi hỏi ảnh tính sao? (NĐKT, 79)
32. Tiếng nấc bỗng ồ ồ dồn đuổi nhau qua cửa sổ. Bà nội. Bà nội khóc, ba ơi. Ba,
bà nội khóc. (GLVCCCK, 6)
33. , nó gọi cha ơi nhưng tuyệt nhiên không có tiếng vọng nào dội lại. Cho đi và
mất hút. Cho đi và biệt tăm. (GLVCCCK, 14)
34. Chân tường loang vết cà phê.
Cũ kỹ. Nhàu nhĩ. Mụ mị. Hai cô chủ quán chắc bị ngâm lâu trong cái ủ ê nên
cũng ơ hờ khi khách bước vào. (GLVCCCK, 32)
35. Thằng Củi lo tối quá không về nhà kịp, nó đứng lóng ngóng như bị nước nóng
đổ đít, mà hai vị khách không có vẻ gì muốn quay xuống núi, nghĩa là nó cũng
chưa chạm tay tới món tiền công. Đành chờ đợi. (GLVCCCK, 56)
36. Chúng cuốn tròn lại như một búp hoa và từ từ rẽ thành từng cánh từng cánh
lấp lánh.
Vĩnh nín thở. Sầu trổ bông.
Lần đầu tiên trong đời, thằng Củi thấy bông sầu nở. (GLVCCCK, 56)
37. Anh thấy sợ hãi ngày mai trống rỗng kia. Hoang mang. Ngơ ngác.Rã rời. Vụn
nát.. Vĩnh gần như quỵ xuống khi những bông hoa bắt đầu tím thẫm,
(GLVCCCK, 59)
38. Cha kéo con gần lại bằng những câu chuyện dịu dàng, nhưng con thì đẩy cha
ra, bằng mọi giá, bởi con không muốn khóc khi đến ga của mẹ. Em biết.
(GLVCCCK, 66)
39. Nó không bao giờ để người cha nhìn thấy khuôn mặt mình, đôi mắt mình. Nó
luôn quay lưng và nói. Cúi mặt và nói. Ngó bâng quơ và nói. (GLVCCCK, 68)
40. , người cha lạc giọng, “Thằng Sói mất rồi A lô. Mất. Không phải hành lý.
Thằng Sói Cô vừa ý chưa? Dẹp đám cưới của cô giùm tôi”. (GLVCCCK,
72)
41. Vì vậy, nhịp điệu của phim sẽ phải chậm rãi. Lừ đừ. Nhát gừng. (GLVCCCK,
80)
Chỉ khách phương xa mới ngây ngất trước bộ mặt sầu muộn của quê tôi. Họ
lặng đi. Bàng hoàng. Ngây dại. (GLVCCCK, 91)
42. Nửa đêm. Tiếng dây xích buộc ghe xủng xẻng dưới bến làm tôi chui vào mùng
và ngủ say, thanh thản. (GLVCCCK, 109)
43. Tôi gần như nói ra bằng lời, may quá, cuối cùng thì cô ta cũng chịu rời khỏi
mình. Thật may. (GLVCCCK, 110)
44. Mưa rồi. Không phải là thứ mưa nhão, ướt, đẫm nước, dịu dàng mà Cóc từng
quen thuộc, có cảm giác mưa hơi rát, trơ như một tiếng cười khan.
(GLVCCCK, 111)
45. Nhưng người ta bước xuống xuồng, bơi đến chỗ đó chỗ đó, đi một quãng khập
khừng, lại muốn quay về, cắn môi nghĩ, thôi ra nói một câu để mắc công người
ta kia chờ. Và sập bẫy. (GLVCCCK, 113)
46. Cóc đã từng hẹn hò, nên Cóc biết. Nặng nề.Thương tổn. (GLVCCCK, 113)
47. Cóc đổ thừa tại bàn tay không khép lại được, nhưng nhờ nhìn lén, nó phát hiện
ra chuyện không may. Xuồng trôi. (GLVCCCK, 116)
48. Trời ơi! Anh! Ai lấy xuồng mình rồi. Mất hết rồi. (GLVCCCK, 116)
49. Tối hôm kia, trong một nhà chờ xe buýt bên đường, tên em là Lam. Người
thảng thốt Lam ơi là một thanh niên mềm nhừ vì say. Cả tiếng kêu cũng xiêu
vẹo, rã rời. Trong cái chuỗi lắp bắp trên môi là nỗi nhớ. Xe đạp. Chuyến đi.
Đèo Mụ Mị. Gác chân nhau ngủ trong sương. (GLVCCCK, 127)
50. Sau đó thì khuôn mặt chỉ còn một sự trầm mặc quánh lại, và trên người ông
chỉ còn nhịp điệu của nỗi buồn.
Một con người buồn bã. (GLVCCCK, 136)
51. Tiếng khóc của bà óng suốt, đen nhức nõi buồn, nó không lẫn màu chua xót,
màu tức giận, màu tủi hờn Thăm thẳm. Đen nhức. Như một cái biển sâu và
tối mà bà ngụp lặn chỉ với đôi tay. (GLVCCCK, 153)
52. Em vỗ đầu con Cò. Đi. Và nó theo em tới cái quán ở ngã ba. (GLVCCCK,
154)
53. Về nhà. Dự đã rời khỏi chiếc Landu trong một sáng nhiều mây ở chân trời, có
vẻ cả ngày sẽ mưa. (GLVCCCK, 155)
54. Đâu biết nà. Tại duyên nợ. Điệp lớn hơn Sáu Tâm tròn con giáp. (GT, 10)
55. Ông bầu cũng nghèo, tiếc tiền, cứ bảo, trặt gân chút đỉnh rồi sai người đi hái
thuốc về bó, đắp thuốc tới khúc chân bị hoại, lầy lụa, người ta mới đua anh đến
bệnh viện. Tháo khớp. Nỗi đau không nói được bằng lời, (GT, 10)
56. , thằng sĩ quan ngụy chạy lại lỉa lỉa cây súng hỏi: “Thằng Việt cộng chạy
hướng nào?”. Chú Sa chỉ. Giặc chạy đi. Máy quay cạn cảnh chú Sa (GT, 27)
57. Là thật. Con Ý đã bỏ nhà đi bụi đời là thật. Nó đi vì lâu rồi không được thấy
người ba tội nghiệp ấy lặng lẽ dắt chọ nó qua chợ. (GT, 65)
58. Đừng nói lớn. Mệt rồi. Ngủ đi. (GT, 66)
59. Nó chọc lét vô mấy cái xương sườn của chú, nhưng chọc mãi, chọc mãi, chú
không bao giờ thức nữa.
Làm gì có chuyện đời như ý?
60. Những ngôi nhà cao. Những bảng hiệu sặc sỡ. Đèn đủ thứ màu. Sang quá.
Người ta đợi tết để trang hoàng cho thật đẹp, (GT, 67)
61. Cô thấy mình giống như cỏ ven đường, người ta đi qua đạp, đi lại đạp vẫn
ngoi len sống, sống cỗi cằn. Những mùa lam lũ. Những mùa cực nhọc. Một
mình chống chọi. (GT, 69)
62. Hai người đi tìm xơ bơ xấc bấc. Không có. Không gặp. Dì Diệu về quê, bà mẹ
già chị Lành tay run bẩy, vừa đau vừa xót. (GT, 96)
63. Khi đã không trông chờ gì nữa, một ngày, khi mở cửa, dì Diệu nhìn thấy chị
Lành đang ngồi ngoài hàng ba và khóc. (GT, 97)
Những người có tình có nghĩa, dễ gì bỏ được nhau. (GT, 97)
64. Lương nói thiệt, người ta cười, bảo Lương cầu cao Mắc cỡ lắm. Mà, anh
còn chưa nói với Bông. (GT, 102)
65. Đâu biết. Tôi hỏi Xuyến vậy chớ em thương ai. Xuyến trả lời, “Anh Sáng”.
Tôi thuận miệng hỏi bừa “Sáng nào?”, Xuyến nhìn tôi, “Anh biết mà”.
Sao lại là Sáng? (GT, 109)
Sao lại là cái người mà mới hôm qua thôi tôi còn rủ anh ở lại dự đám cưới, còn
nhờ anh làm chú rễ phụ cho bữa đó tôi đỡ run. Sao anh lại nhận lời, rồi bây
giờ? (GT, 109)
66. Nghe Sáng kể lờ mờ tôi nhận ra một sự thật. Là Xuyến. Không thể tin được,
bàng hoàng quá phải không anh nhà văn. (GT, 112)
67. Giờ nghỉ trưa, San không ngủ được, bồn chồn chờ đến đầu giờ chiều. Chị
muốn lao vào làm việc ngay để quên một chuyện mơ hồ nào đó.
San lại có điện thoại.
San nhấm nhẳn nghĩ trong lòng, “ Đâu có bao nhiêu người biết mình đang ở
đây?”.
68. Lẽ ra anh không nên đùa như thế nhưng trò đùa mới có ý nghĩa làm sao
rằng một người đã sống lại vì tình yêu một người.
Nhưng San đã không bao giờ về nữa.
Hôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy, người đời hay đùa lắm. (GT, 142)
69. Ông cười rất đẹp (đôi lúc có những nụ cười như thết làm cho tim Hiên thót lên
một tiếng hít hà
- Tôi muốn cháu viết cho người tôi yêu. Và viết thật. (GT, 143)
70. – Lẽ ra bây giờ chú phải về xóm Trầu. Cháu chắc chắn là có người vẫn chờ
đợi chú, chờ đợi tới trăm năm.
Ông bồn chồn ngước lên nhìn Hiên.
Hai hôm sau, khi Hiên quay lại nhìn ông, nhà đã khóa cửa ngoài(GT,
152)
NGỮ LIỆU IM LẶNG (ẨN NGỮ)
Trong sáng tác của Nguyễn Ngọc Tư
Stt Ngữ cảnh Tập
truyện Tr
1 Có bữa anh dừng lại chỗ gốc bàng, đứng rao: "Mười ngàn
năm cái khăn.
Khăn Mỹ Tho có ho như thầy Minh cũng không rách.
GT 5
2 Khăn mới lau tủ cũ, cũ lau xe ", GT 6
3 , hát phụ cũng được, đóng vai ác, vai hầu gái, cung nữ,
bà già cũng được ... GT 6
4 Anh cười, "Tôi bây giờ đã thành ông già, còn cô nhỏ đó ". GT 13
5 Sang bỏ quán Mây Lang Thang, chiều chiều ngồi bán
chuối, GT 13
6 Máy quay cận cảnh chú Sa mằn mằn cái đầu khăn rằn, cười
bí hiểm kiểu như " tao xỏ mầy đó, thằng ngu" GT 27
7 Thôi, đừng anh, thì anh cũng để xây xài chớ GT 30
8 Tôi mọt thân một mình, có nuôi ai đâu GT 30
9 Thấy chưa, tiền bạc có lúc có xây đắp được tình yêu đâu
tội nghiệp chú Sa dễ sợ. GT 33
10 Còn những ký ức về tình cảm giữa chú với bà con GT 35
11 Không ai biết chú khổ còn hơn cô Lựu. GT 58
12 Mua đi, để tôi đi xin bà con cũng mắc cho hà. GT 59
13 , "Mai con chạy ra chợ Bách hóa, hỏi dì Liễu cho con Ý
về ba gặp một chút, sao ba nhớ nó quá hà. GT 65
14 Ơ Phải duyên chồng vợ, phải duyên chồng vợ ngàn năm
vẫn chờ". GT 66
15
"Bán dưa, làm ruộng cỡ bốn chục năm" "Giỡn hoài, cỡ đó
thì xuống lỗ rồi còn gì".
"Ừ"
GT 67
16 Nó đòi ra với Đậm, buôn bán như vầy cực quá, chở nó ra
tội nghiệp". GT 70
17 Đâu có gì, còn ba mươi mốt trái dưa GT 72
18 À ờ Tết nầy nữa, Qúi bao nhiêu tuổi rồi ha? GT 73
19 Khi ấy giao thừa đã đi qua GT 73
20 , đứa bé sinh ra sẽ giống ai, giống chú đẹp người, giống dì
trong trẻo, trẻ trung hay giống ? GT 94
21 Chị rối rít ăn, rối rít ngủ vì biết rằng mai nầy rồi chẳng còn nhau GT 96
22 Đôi khi người ta hay bày chuyện nầy chuyện nọ để làm sao
động cuộc đời đang hết sức yên bình, lãng nhách vậy đó ... GT 97
23 Dì Diệu bỏ sạp vải tối ngày chạy xe long rong ngoài đường
để may ra tìm được bóng người ... GT 97
24 sinh ra nhiều thiệt nhiều đứa trẻ. Và những đứa trẻ lớn lên GT 98
25 "Tui xấu muốn chết, ai mà thèm ưng ". GT 98
26
Lương nói thiệt, người ta cười, bảo Lương cầu cao GT
10
1
27 Tôi tính xong mùa lá này sẽ lên trên tìm cho được anh.
Vợ tôi cứ biểu hòa.. GT
10
6
28
Chỉ thấy cái lưng khom, vai bè bè giống như Sáng vậy GT
10
8
29 Tôi thuận miệng hỏi bừa "Sáng nào?", Xuyến nhìn tôi,
"Anh biết mà ". GT
10
9
30
Sao anh lại nhận lời, rồi bây giờ ? GT
11
0
31 , tôi không giận Xuyến, thương quá, không thể giận,
nhưng Sáng thì khác ... GT
11
0
32 , tội nghiệp tụi nó, nhà không có đàn bà nên cũng có bánh trái gì ăn đâu ". GT
11
4
33 Má tôi cười, "Chưa, má biểu nó hoài, mà, cái con nầy, lần
nào về cũng hỏi có mỗi chuyện đó ". GT
11
4
34 Chị thì lại nhìn tôi, săm soi guốc giày, quần áo rồi tấm tắc,
"Em sướng thiệt ". GT
11
8
35 Tôi cười, "Chị cũng sướng thấy mồ, anh Trọng hiền khô,
lại thương vợ ". GT
11
8
36 Chị cười nhẹ, "Thương thôi thì được cái gì. Chị không hợp
cái cảnh nhà nầy, thầy Thành nói vậy " GT
11
8
37 , chớ có bữa giông gió cái nhà nó sập đè chết
cháu ngoại má cho coi ". GT
12
0
38
Bây giờ quần áo rách nó tự may được rồi, nhà cửa nó cũng
dọn dẹp gọn bân nhưng
cũng có lúc nó cần có má, để hỏi vài chuyện ...
GT 122
39 Nhưng nói thiệt con sợ ba buồn Hồi má đi con mới chút
tẳn chớ gì ". GT
40
Ừ, dì chỉ ước có vai bình thường vậy GT
12
2
41 Sau nầy, chị Hai có về, tôi sẽ trao anh lại, như ngày xưa vậy,
tôi làm cũng được lắm mà, gọn bân chớ gì ... GT
12
3
42 Anh cứ sướng sướng cười cười hoài, "cứ tưởng là Tiệp không tới " GT
12
5
43 Chi thắc mắc giọng rất ư chị Hai (tất nhiên không phủ nhận
lúc nầy chị cực kỳbề thế" GT
12
7
44 Cạn nữa đi chớ, trăm phần trăm, chúc Quyên mau về hưu để có thời gian GT
12
8
45 , Thi gó lưng đi đổ cơm cặn về cho Tiệp nuôi heo đã lo
thầy thuốc tan tành ... GT
13
2
46 Chắc mùng sáu tao quay về thành phố. Công chuyện quá trời GT
13
3
47
Chi ca "Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng " GT
13
4
48
Hòa chết lặng đi, rất lâu, lâu lắm GT
13
4
49
Ừ thôi. Vĩnh biệt. Anh từ giã em, anh chết. GT
13
7
50 thì chú trọng những công việc, thành tích trong đời
hoặc chỉ viết riêng cho một mình ông thôi, ... GT
14
4
51 Bạn bè cười vào cái ý nghĩ ngớ ngẩn của Hiên: "Thì tật con
người ta vậy mà ". GT
14
4
52 luôn luôn vắt kiệt mình trong đám bùng nhùng thiện - ác,
đúng - sai, giả - chânCả trong tình yêu cũng vậy. GT
14
5
53 Tôi nhớ hoài, trước mặt xóm là một cái đầm nước gió ơi là gió GT
15
0
54
Chú thương cháu nhiều, con gái nhỏ " GT
15
2
55 không muốn làm một gánh nặng cho má con cháu lúc
cuối đời ... GT
15
2
56
, trời đất quỷ thần ơi, những người lớn GT
15
3
57 Má con Tưoi bảo "Con Tươi đi theo ông nội riết, nó khùng. NĐKT 8
58 Dà, sao cô biết? Dạ NĐKT 12
59 Nhưng ông nội con nói, tội nghiệp bà nội bây, uyên ương
gãy gánh giữa trời giông NĐKT 16
60 Rồi sau đó em có bạn mới, em quên. NĐKT 23
61 Con gái đừng đánh lộn xấu lắm, lớn rồi. Có chồng được rồi NĐKT 26
62
, cỏ còn muốn sống đẹp hơn, tốt hơn nữa, huống chi mình
ráng nghe cưng
NĐKT 28
63 , thằng Tư Đờ đâu có tệ hệ vậy, tao biết nó mấy chục
năm trời ... NĐKT 32
64 Hồi xưa, nó là thằng tốt nhứt, lâu rày không gặp, ngờ đâu nó
ra nông nỗi này NĐKT 33
65 Nhớ thằng Tư Đờ hồi đó dám cho đồ vợ rồi mà còn chưa
dám nắm tay con gái người ta ... NĐKT 34
66
, gặp ở quán cà phê nào cũng thì thầm với nhau, ông Bảy
tiêu rồi, ông Chín cũng tiêu. Bằng một nỗi đau đớn mà tôi
cho là khờ dại.
NĐKT 36
67
Còn mày, mày lạnh được bao nhiêu phần rồi? Nói chuyện
tao
nghe được không ...
NĐKT 38
68 có nhiều chuyện tao muốn nói với nó Sao tao tức mình quá " NĐKT 39
69 về dưới bà con có hỏi thì cũng biết đường nói, mà cũng
không đâu vô đâu hết, tốn công ) NĐKT 39
70
, con coi, thiếu vai Nghi Xuân bị dì ghẻ đánh đập, bị dì
ghẻ bắt đi chăn vịt, tụi
con nít đâu còn thấy vui. Vai trẻ nít thì mình hát dành cho
trẻ nít ".
NĐKT 42
71
, cao chưa đầy một mét năm mươi, lúc đứng chỉ bằng
ngực
bạn diễn
NĐKT 48
72 Viên, má không ngờ, chuyện thằng Bảo với con ... NĐKT 58
73
Nên bắt đầu từ đâu hở má? Hồi đó mỗi khi có dịp, tôi
cũng
ôm vai má như vầy
NĐKT 58
74 Tự dưng thèm trà quá, mà phải là trà pha thật đậm. Tôi
muốn thức thử coi đêm này dài bao nhiêu ... NĐKT 63
75 "Dù sao, anh đền cho chị ta mười triệu là xứng đáng rồi,
chỉ đâu có bảo hiểm gì ". NĐKT 68
76 Ở bên nhà đang lu bu NĐKT 76
77 Còn em, qua đây rồi lâu lắm mới qua nữa. Mà biết đâu là
lần cuối. NĐKT 76
78 , nghe tin Thà lấy chồng như trời sập. Quả tình anh giận
em lắm ... NĐKT 78
79 Thôi nói bao nhiêu đó đủ rồi, Thà về đi NĐKT 80
80 , có cha có mẹ mà không thèm CĐBT 11
81
, người ta đã quăng ở đây mười tám năm, mà không ai trở
lại
tìm, tui chờ hoài
CĐBT 11
82 , ông sướng rơn lăng xăng chạy tọt chỗ nầy ló mặt đằng
kia, mấp máy câu "Cải ơi" CĐBT 13
83
, một khuôn mặt teo héo xạm đen dưới những sợi tóc ngã
màu trắng xóa, một thân hình gầy guộc, lưng đã chớm còng
...
CĐBT 14
84 Con là trọng, chứ đôi trâu cộ nhằm nhò gì CĐBT 16
85 Về nghe con, ơi Cải ". CĐBT 16
86 , Văn (lại) cười, không, có nghĩ gì đâu, cháu chọn nơi nào
hẻo lánh ít người CĐBT 20
87 Con đâu có bịnh, tính bắt còng kẹp chơi " CĐBT 21
88 Nói rồi nó chạy vô bếp, bâng khuâng cười thêm một hồi nữa ... CĐBT 23
89 , "Ừ, tại tao thương con chốt. Qua sông là không mong
về" CĐBT 33
90 , người vợ biết đường kim mũi chỉ lúc nào cũng làm ấm
lòng ông chồng, phải hôn nè ... CĐBT 34
91 Hảo, tôi cảm ơn. CĐBT 35
92 Thi mất hứng, càu nhàu: "Con gái gì vô duyên". CĐBT 41
93 , Thi nói rằng: "ông Kiều Phong đó mà nhằm gì, có người
còn thương Huệ hơn CĐBT 43
94
, Huệ vẫn roi rói, người ta thấy nó không thèm rớt một
giọt nước mắt nào như nó
với Thi chưa từng có duyên dẻ gì nhau.
CĐBT 45
95 Hồi đám cưới Thi, Huệ chép miệng tiếc, phải chi Thi mời CĐBT 45
96 Thì phải vậy thôi, mai mốt là vợ chồng rồi CĐBT 46
97 , Huệ ngồi chỗ cửa sổ cho tới lúc gà gáy rộ. CĐBT 46
98 Hình như trong mắt ông già nầy có nước, mầy ơi!? CĐBT 49
99 Ông cười, "còn thằng con". Nó ở chợ. CĐBT 51
10
0 Hay làm ơn cho tôi theo anh đêm nay nghen. CĐBT 52
10
1
, giữa đồng không mong quạnh, buồn chết, hồi đó, ảnh
", CĐBT 54
10
2 Nhưng phiền cô quá CĐBT 55
10
3
Mình đàn ông gì cũng được, bây giờ có thêm người Ông
ngừng lại, vuốt cánh con vịt, vậy hen Cộc? CĐBT 55
10
4
Ông lúng búng, phẩy tay, gạt đi, "Cái thằng Chỉ giỏi bậy
bạ ". CĐBT 56
10
5 Tự mình làm mình chịu, ai biểu CĐBT 60
10
6 Nói có tình, mình ở lại, biết đâu người ta có nỗi khổ gì CĐBT 60
10
7 Tự mình làm mình chịu, ai biểu CĐBT 60
10
8
Ở nhà, không biết có còn ai? Lỡ không còn ai Ông ngồi
lại,
bồn chồn.
CĐBT 61
10
9
, con trai xóm khác gặp một lần còn nhớ, huống chi ba
người
họ lớn lên cùng nhau
CĐBT 65
11
0
Mười bốn tuổi ảnh đã thay cha mẹ nuôi anh, quán xuyến
trong ngoài, học hành lỡ dở". CĐBT 65
11
1 Học hành lỡ dỡ". Tôi ờ há, ờ hen, CĐBT 66
11
2
Nhiều khi lỡ miệng kêu:
- Thể à CĐBT 67
11
3 , "Ông bà mình nói có sai đâu, con gái là con người ta". CĐBT 70
11
4 Rồi má thở dài, "Sao lóng rày, thằng Tứ Phương ít về" CĐBT 70
11
5
, hai anh em chở nhau ra chợ thị xã, chọn đẫm mồ hôi mới
được cây kẹp tóc cho anh tặng người yêu... CĐBT 70
11
6
Rồi nghĩ, mai mốt đi lấy chồng, ai ngồi chia thương sẻ nhớ
với
anh, hả Phương.
CĐBT 71
11
7
, thằng Mười chồng con Thấm tánh tình khó khăn, ngang
ngược hổng giống ai." CĐBT 74
11
8
, bà con đều xuề xòa bỏ qua, nó là con của Nguyễn Thọ
mà,
tội nghiệp
CĐBT 76
11
9
Họ còn bảo ở ngoài tỉnh nhiều đưa cạy ông cha mình có
công còn lạm chuyện bãy giữ hơn kìa... CĐBT 76
12
0
, trong lòng nó cũng có vết tì, tại mình hỏng phải là con
ruột
của ổng
CĐBT 76
12
1
, thiệt tình tui hổng có gì giấu ổng đâu, nhưng chuyện hồi
đó với anh Thọ tôi nhớ hổng hết. Gìa rồi... CĐBT 78
12
2
Làm công việc nầy có lúc cũng đi moi móc nỗi đau của
người
khác ra, dày đi dày lại
CĐBT 79
12
3
Để coi hồi đó in là tháng ...năm ...hen, anh Tám, cả xóm lúc
đó cà núp cà ló vừa
dòm chừng máy bay vừa cấy lúa".
CĐBT 81
12
4 Dì Thấm lựng bựng không biết đứng đâu, ngồi đâu. CĐBT 81
12
5
, đồi tay đã từng in ấp một đôi tay Dì Thấm run rẩy
nhìn
những bức hình,
CĐBT 82
12
6
, họ lại nhớ tới một chiếc khăn, một bàn tay thô, một tấm l
ưng rộng. Họ suy nghĩ CĐBT 82
12
7
Đào Hồng có thai, ông bầu dọa đuổi, ông Chín đứng ra năn
nỉ,
biểu "Em lỡ dại"
CĐBT 90
12
8
Ông cố cãi, "Nhưng cái cũ nó mờ lắm". "Mờ mờ tui mới
thích",... CĐBT 93
12
9 , tôi ... không muốn gặp". CĐBT 95
13
0 Có lần, ghé quán cà phê chú Tư bụng, CĐBT 97
13
1
Nhưng tụi trẻ bây thì biết gì chuyện tình cảm của người
lớn CĐBT 97
13
2 , chú em nên nuôi con gì đó, con vợ thì tốt nhất, ... CĐBT
10
8
13
3 Biển người thì mênh mông vậy CĐBT
11
1
13
4 , má Giang rớt nước mắt, "Con nó thiệt thòi". CĐBT
11
4
13
5
"Con nuôi con Giang như nuôi con sáo, hỏng biết giờ nào
nó sổ lồng nó bay. Ở đây mà lòng dạ nó ở đâu á". CĐBT
11
7
13
6
Sao mà em thấy ổng tội nghiệp thiệt. Phải - Con Thủy
lúng búng dừng lại rồi thẹn thò nói tiếp ... CĐBT
11
8
13
7
"Con nhớ ghe quá hà, con ước rồi ba không thèm ghé thăm
con gì" CĐBT
11
9
13
8
"Ngày mai ba đưa con Hai Bây giờ thằng chồng bây chắc
đang trông" CĐBT
12
0
13
9 Ba đi cả đời, ba cũng mệt CĐBT
12
0
14
0 Ông Chín biểu Giang, "Ngủ đi. Rồi ngày mai ". CĐBT
12
0
14
1 Ủa, chồng chị đâu? Dà, - Dì bối rối - ảnh đi xa lắm. CĐBT
12
9
14
2
, mấy lá sống đời nầy ngậm với muối cũng đỡ ho lắm". Dì
ngước lên cười, "Dà, lúc nầy trở gió, cũng nhờ nó" CĐBT
12
9
14
3
Tôi tôi chiêm bao thấy cháu nó hoài, chiêm bao l
ãng nhách hà, CĐBT
13
0
14
4
, mẹ sẽ sống với con hoài, hoài hoài với con, vía tôi thấy
nó cười". CĐBT
13
0
14
5 Chồng tôi tôi chỉ còn giữ lại bao nhiêu đây thôi. CĐBT
13
0
14
6
, không giặt thì không được mà giặt hoài, tới hơi chồng
cũng bay, tôi cũng quên mất rồi". CĐBT
13
1
14
7
Ngó mặt nhau ăn cơm, ngủ cũng đau mặt lại ngủ Còn
người ta, nhớ thương đứt ruột cũng đành ngồi đây ngó lên,
CĐBT 131
14
8 Dạ, tôi thường đi trước lúc người ta thức CĐBT
13
2
14
9 - Tại tôi nhiều chuyện làm chị thêu không xong CĐBT
13
2
15
0 Tới bây giờ má tôi vẫn chưa tìm được dì. CĐBT
13
2
15
1
Mười tám tuổi, thằng nọ phụ phàng, bỏ cù bơ cù bất giữa
chợ. Lúc ấy đã không còn đường về nhà nữa... CĐBT
13
5
15
2
Xuyến tuyệt vọng ngó theo, rồi cô run rẫy mỉm cười, lẫy bẫy
rót rượu mời khách, bảo uống đi mấy anh, không có chuyện
gì đâu...
CĐBT 139
15
3 Nhằn cả chuyện độ rày gạo cá lên giá quá chừng CĐBT
14
0
15
4
Đó, bé Bi con anh Thụy bệnh đang nằm ngoài trạm xá hỏng
biết chừng nào về" CĐBT
14
1
15
5 , cái rốn hai mươi mốt ngày mới rụng như Bi không? CĐBT
14
1
15
6
, "Mai mốt nghe anh, bây giờ công chuyện đang rối
mấy đứa Nga, Hường mới vô làm, công việc chưa rành, khờ
ịt,...
CĐBT 141
15
7
, Xuyến xốc Bi lên chạy một đoạn rồi thất thần dừng sững
lại, kêu lên hai tiếng trời ơi, mình làm khổ nó rồi, mình
nghèo như vầy...
CĐBT 143
15
8 Anh đây mà, chồng em đây, không nhận ra anh sao CĐBT
14
6
15
9
, nó chờ Hậu khóc quá trời, chỉ có nước mắt rơi là hi vọng
một trí nhớ, một tình yêu, một mái ấm về lại... CĐBT
14
8
16
0 Mà, mẹ ơi, con nghỉ chơi với ba rồi CĐBT
14
8
16
1
"Trước hết, em xin cảm ơn các đấng sinh thành, sau đó
cảm tạ cha mẹ đã đẻ ra em" CĐBT
14
9
16
2
Nhâm thì tin là có duyên phận, bởi nhìn Hậu, Nhâm thấy
thương như gặp ở kiếp nào, hồi nào... CĐBT
15
1
16
3
Rồi tới một ngày nó thôi không cười được nữa, dù là một cái
cười thiêm thiếp, xanh leo lét như mộng mị, chiêm bao... CĐBT
15
1
16
4 Nhỏ Thỏ cười, kéo Hậu lại thông báo tin buồn, CĐBT
15
1
16
5 , vì chơi với mấy người cũng có vẻ phức tạp. CĐBT
15
1
16
6 , anh khoét tường hú hí với em". CĐBT
15
2
16
7 , Nhâm nói phải chúng ta ở chung nhà chắc vui lắm CĐBT
15
3
16
8 "Nhâm đâu có hiểu nhiều về tôi" CĐBT
15
3
16
9
, để rồi nhận ra lúc trước đã gặp gỡ một lần, ở cua Bún
Bò, trong một tối đèn thì u ám vàng vọt mà cái vệt sắc lạnh
của con dao lại lóe lên...
CĐBT 153
17
0 , bàn tay nào đó cầm nắm tóc của chị vẫy lên phơ phất CĐBT
15
7
17
1
những tiếng rên khi dài, khi ngắn, khi thiu thỉu buồn xo,
lúc nghe như tiếng nấc nghẹn ngào... CĐBT
15
7
17
2
trên ghe chỉ còn mấy con khô sặt mặn chát, "tui nuốt còn
không vô, nói chi" CĐBT
15
7
17
3
Đói và khát, nhưng chị còn sợ đau hơn. Người ta đã đổ keo
dán sắt vào cửa mình của chị... CĐBT
15
8
17
4 Điền bảo, "Keo dán sắt". CĐBT
15
8
17
5
Chúng tôi cùng ngó về chỗ khoang ghe, nghe tiếng thở
thênh thang cùng gió CĐBT
15
8
17
6 "Ba mấy cưng đẹp trai dễ sợ". CĐBT
16
0
17
7 "Chắc mấy cưng không biết đâu". CĐBT
16
0
17
8
"Mà hên nghen, nhờ vậy mà gặp được mấy cưng, được ở
chung
vầy, vui thiệt vui".
CĐBT 161
17
9 "Mai mốt mấy con vịt quỉ nầy sẽ khoái chị, mấy hồi". CĐBT
16
2
18
0 Mấy cưng thương chị thiệt hả? Tội chưa!?? CĐBT
16
2
18
1 "Không biết em có muốn ở lại với má tui?! CĐBT
16
3
18
2 "Cuộc đeo đuổi vẫn còn dài, cưng à". CĐBT
16
4
18
3
Cha đưa chị một ít tiền ngay trong bữa cơm, khi nhà đủ mặt,
"Tui trả cho hồi hôm...". CĐBT
16
5
18
4
Một người bảo không sao xa được người đàn bà có cái cười
làm lấp lánh cả khúc sông. Má tôi nguýt dài: - Dóc... CĐBT
16
7
18
5
(Ngay lập tức, Điền thì thầm, "thằng chả ở dưới ghe kiếm
đâu ra chiếc xe, nói dóc", CĐBT
16
7
18
6
, cho dù chẳng cao ráo, đầu ít tóc nhưng với chiếc ghe
chở đầy vải vóc, ... CĐBT
18
7
Chèn ơi, coi nó bình tường vậy mà khoát lên mình cô Hai lại
thấy sang quá. Má bỗng nhiên thắc thỏm: - Dóc... CĐBT
16
8
18
8
, hồi hôm tui nghe tiếng chó sủa thiệt kỳ, là tui nghi rồi
Nhưng chuyện ra đi của má tôi không mấy ly kỳ... CĐBT
17
0
18 _ Hồi chiều má con không nấu cơm CĐBT 17
9 0
19
0 _ Má con nằm trên giường thở dài CĐBT
17
1
19
1 Có vẻ buồn cười Và cha tuột xuống đất, run rẩy CĐBT
17
2
19
2
, chúng tôi quyết định buông trôi, tha thểu đi theo bầy vịt,
biết đâu CĐBT
17
4
19
3
Nhiều khi dễ đến không ngờ Nhờ Điền bị rắn hổ đất cắn
mà
chúng tôi biết được ...
CĐBT 176
19
4
, họ vừa gặt lúa vừa nói chhuyện tục tĩu rồi cười vang bên
bầy vịt đang rúc rích
tìm thức ăn, nhưng tôi vẫn nhớ...
CĐBT 177
19
5
"Ngó mặt hai đứa con anh thấy thương quá, thấy không
bình thường". Cha tôi cười nhẹ, "Vậy hả? Ờ ờ". CĐBT
17
8
19
6
Người mẹ phân bua với cha tôi, "Tại ba nó mê theo vợ bé
nên không ai dạy". CĐBT
17
8
19
7
chồng chị bỏ ngay cô nhân tình nầy và trớ trêu, anh ta
chạy theo cô khác. CĐBT
18
1
19
8
Ba mùa lúa rồi chị ra đồng một mình. Một mình nuôi con.
Một mình nhìn gương, tự
vuốt ve và yêu lấy mình...
CĐBT 181
19
9
thu nhập ờ thì vài ba triệu một năm, tùy vào ông trời,
như năm nay thì trắng tay CĐBT
18
3
20
0 Thằng Điền hỏi lại "Mắc gì mà nhớ? Lãng òm" CĐBT
18
3
20
1
thằng Điền khó chịu, "Đồ con nít". Tôi cười,
"Thôi, kệ nó" CĐBT
18
4
20
2
Xóm làng, ngôi nhà, vườn tược trôi tuột lại phía sau. Và đứa
con gái CĐBT
18
6
20
3
mình nghèo rơi nghèo rớt, nghèo đến nỗi không có
ông nội để thương, CĐBT
18
8
20
4
"Nương à, nướng mấy con cá khô, cha lai rai với mấy
bác" CĐBT
18
9
20
5
"Cha làm chuyện đó thì cũng giống như mấy con vịt đạp
mái". Tôi nạt, "Đừng
nói bậy".
CĐBT 190
20
6
, được nhận vài món quà quê như buồng chuối già hương
hay bó rau ngót cắt
trong vườn, cùng lời dặn dò quyến luyến, "Đi mạnh giỏi
nghen".
CĐBT 191
20
7
Ngay từ lúc ấy, tôi đã muốn chạy về và nói với cha "Thằng
Điền
bị sao rồi, cha ơi"
CĐBT 192
20
8 "Hai, thôi đi. Em đâu có sao, buồn làm chi" CĐBT
19
3
20
9
không đáng khinh bỉ, không phải là nguyên nhân đẩy chị
tôi đến cuộc sống nầy
với những đổ vỡ nầy
CĐBT 193
21
0 khi nhận ra đó là tiếng của vịt. Tôi cười, hớn hở. CĐBT
19
5
21
1 Mấy ông ơi, vịt tui sân sẩn, có bệnh tật gì đâu... CĐBT
19
6
21
2 Và nín bặt, và tan hết. Chỉ còn gió cười từng tràn dài CĐBT
19
8
21
3
Hai đứa nhìn nhau khóc, tôi đã mơ thấy ngôi mộ của mình,
như chiếc giường giữa bốn bề đồng nước Chị mếu máo vít
đầu tôi vào lòng, ...
CĐBT 199
21
4
Khoảng thời gian trước khi con trống trèo lên con mái rất
thật, mềm mại, êm đềm
Tuyệt không có gì là thô tục.
CĐBT 200
21
5
Sợi dây cảm như lối đi lâu lắm không người lui tới, cỏ dại
mọc bít mất, đường đứt,
cầu gãy...
CĐBT 200
21
6
, "Thì em có bảo mấy anh cãi ai đâu, mấy anh giả đò
không biết, không nhìn thấy
bầy vịt của em là được rồi. Dễ ợt".
CĐBT 202
21
7
Nhà anh Năm đây em biết chớ sao không, đi tới đâu, em
cũng
coi mặt thổ địa trước chớ
CĐBT 202
21
8
vói lại một câu, nửa đe nẹt, nửa xuề xòa, "Tụi tôi nể vợ
anh". CĐBT
20
3
21
9 Cha tôi cười hết sức độ lượng, ôi những thằng trẻ con CĐBT
20
3
22
0
"Chị làm đĩ quen rồi, mấy chuyện nầy nhằm bà gì mà mấy
cưng buồn?". CĐBT
20
3
22
1
, "Coi nè Trời ơi, bữa nay bộ gió mát sao mà người ta
ngủ
ngon dễ sợ".
CĐBT 203
22
2
Chắc họ tưởng cô là vợ tôi nên hứng thú lắm hả? Cứ để họ
nghĩ vậy" CĐBT
20
4
22
3 Đẹp, mắc công giữ" CĐBT
20
5
22
4
Hôm bán bầy vịt, cha tôi sắm một chiếc nhẫn vàng, ông đẩy
nó về phía tôi, ngượng
ngập như sắp chết giấc, "Để dành khi đi lấy chồng"
CĐBT 206
22
5 Mà có đau, dường như cũng trễ CĐBT
20
7
22
6
trên con đường đó, sẽ gặp người con trai nào đó để
thương yêu CĐBT
21
0
22
7
Mặt trời le lói ánh sáng trở lại khi trên đồng chỉ còn hai
thân thể nhàu nhừ. CĐBT
21
2
22
8
lấy gậy để bật cầu dao điện, bắt mèo bú chuột, khoái đái
vô tủ lạnh cho mát cu.
GLVCCC
K 12
22
9 "Anh em, anh em gì mà bắn chết nhau..."
GLVCCC
K 17
23
0
Thằng Út Hơn của má quơ tay nhảy cà tưng kêu em nè anh
Hai, em nè, Út Hơn nè
nhưng bây vẫn bắn. Má thấy rõ ràng
GLVCCC
K 17
23
1 Và tôi cứ đợi mãi
GLVCCC
K 18
23
2
Cha chép miệng, con người là con người, cũng có lúc
lẫn lộn,
GLVCCC
K 21
23
3 , là một người mất căn bản trầm trọng về chuồn chuồn.
GLVCCC
K 21
23
4 ông chủ thay áo cho bạn gái và thay bạn gái như áo,
GLVCCC
K 34
23
5 Cô dựng lên, nạt nộ, "nói bậy riết rồi quen"
GLVCCC
K 36
23
6
"Sang có thích đám cưới không?", cô lặng đi một thoáng rồi
thập
thò hỏi, "là sao!?"
GLVCCC
K 37
23
7 Cô lái xe thở hắt ra, "hú hồn, không phải mình"
GLVCCC
K 37
23
8 "thấy gái như là chết đi sống lại"
GLVCCC
K 39
23
9
, "từng tuổi này con nhỏ còn kén chọn, thiệt rầu hết
sức"
GLVCCC
K 40
24
0 San à, tôi
GLVCCC
K 42
24
1
Má tui nói cây sầu sống bằng xương dê, xương trâu bò, năm
nào bầy dê nhà tui chết
nhiều sầu mới trổ bông"
GLVCCC
K 45
24
2 , "tui thương nó như con tui, thiệt mà"
GLVCCC
K 47
24 , "má nó, ngon ha, ngon thì chui ra đây, tao bẻ lọi cổ" GLVCCC 47
3 K
24
4 Khổ gì đâu chăn dê cũng sướng
GLVCCC
K 55
24
5 Người cha cười khì, vai rúc rích, "cái thằng"
GLVCCC
K 61
24
6 Cái thằng - người cha gắt lên - nói bậy riết rồi quen.
GLVCCC
K 66
24
7 Thức để suy nghĩ Mà, cha hỏi nhiều quá...
GLVCCC
K 68
24
8
"Thằng Sói mất rồi A lô. Mất. Không phải hành lý. Thằng
Sói Cô vừa ý chưa?
Dẹp đám cưới của cô giùm tôi"
GLVCCC
K 72
24
9 Đời là chúa cắc cớ, câu mâu
GLVCCC
K 84
25
0
Thằng bé thấy mình bị mẹ kéo vào phòng ngủ để ăn
chôm chôm.
GLVCCC
K 87
25
1
Vườn cũ có vài cây vú sữa, mù u rụng trái đầy mặt đất, mấy
bụi tre bụi trúc vút lên
trời một chòm xanh ngắt
GLVCCC
K 90
25
2
Tôi cũng thấy ngột ngạt cứng mình, nên chỉ biết lúng búng
nói,
thôi kệ họ
GLVCCC
K 91
25
3 "Vui. Nhưng mà nhục"
GLVCCC
K 94
25
4 Hổng vui gì hết Nhìn người ta nghèo hổng vui gì hết.
GLVCCC
K 97
25
5 Vì sau vườn, cỏ lại mon men bò lên mộ má tôi, ông bà tôi
GLVCCC
K 97
25
6
Em cười, "Dạ, không sao đâu. Miễn là em được ở bên
thầy"
GLVCCC
K
10
0
25
7 Thiệt là chỉ làm vướng chân tôi".
GLVCCC
K
10
3
25
8 , "không phải đâu, chú ơi, không phải"
GLVCCC
K
10
4
25
9
, "chú ỷ lớn rồi ăn hiếp cổ". Tôi nạt lại "cậu thì biết
gì"
rồi bỏ đi chỗ khác.
GLVCCC
K
10
6
26
0 , "thây kệ ổng, mấy ông già hay khó tánh"
GLVCCC
K
10
6
26
1
giọng Sáng ngập ngừng, "chân của đó trắng quá
chừng"
GLVCCC
K
10
7
26
2 Rồi Sáng thở dài, "mai mốt đó về chắc tui buồn ác liệt"
GLVCCC
K
10
7
26
3 Ra đây để nói với anh, em không thể Có bão
GLVCCC
K
11
2
26
4 Ừ, thì bão
GLVCCC
K
11
2
26
5
Đàn ông vẫn cười, anh chờ em ở chỗ đó, chỗ đó, em không
tới,
chắc anh chết
GLVCCC
K
11
3
26
6 Sau đó, thì ánh nhìn cũng nói, vòng tay cũng nói
GLVCCC
K
11
4
26
7 Chỉ nghe chị yếu ớt nói, "Đừng anh Có con cóc"
GLVCCC
K
11
6
26
8 Người ta sẽ thấy hai đứa mình
GLVCCC
K
11
7
26
9 Bà con sẽ nghĩ nầy nghĩ nọ
GLVCCC
K
11
7
27
0 Người ta đồn rùm lên
GLVCCC
K
11
8
27
1
Tại em sợ Hồi xưa, em có nhỏ bạn. Đời nó buồn lắm,
mẹ nó bị tù
GLVCCC
K
11
8
27
2
Một lần, ghé lại căn chòi hoang, tôi thấy con cóc đang nhìn
mình, như khóc.
Hay vì tôi đang khóc, nên nghĩ vậy...
GLVCCC
K
12
2
27
3 Cậu ta làu bàu, "lạnh thấy mẹ "
GLVCCC
K
12
6
27
4 , "Anh thấy nhớ em khủng khiếp"
GLVCCC
K
12
9
27
5 Dự hơi sửng sốt, "đại ca, con nhỏ đó không bình thường"
GLVCCC
K
12
9
27
6 "nhìn con nhỏ ma quái quá"
GLVCCC
K
13
0
27
7
Trời, hồi đi thanh niên xung phong tôi có ở đó, rừng thiên
nước độc lắm.
Tội nghiệp cháu nó"
GLVCCC
K
13
1
27
8
Bằng cách đó, từng mùa gió lẽ đã đi qua đời gã êm đềm.
"Khỏi tốn tiền trọ"
GLVCCC
K
13
2
27
9 , "con nhỏ câm đó sao không chịu vô nhà"
GLVCCC
K
13
3
28
0
, cậu tung cửa chạy ngay tới chiếc Landu xem cô gái có
còn sống.
GLVCCC
K
13
4
28
1 , Dự nhoẻn cười, nói một câu vô nghĩa, "hên dã man"
GLVCCC
K
13
4
28
2
Dự nói, "làm một giấc tại chỗ, lấy được tiền là dọt luôn,
khỏi mất công kiếm chỗ
ngủ, đại ca".
GLVCCC
K
13
7
28
3
, "trời đất ơi, kiếp người sao mau như nấu gói mì tôm
vậy?
GLVCCC
K
13
9
28
4
Nó hay làm em tỉnh giấc bởi sự hí hửng vô vhừng, chỉ là
bóng trăng, lá rơi hay mùi một
con chó cái xa xa...
GLVCCC
K
14
3
28
5 "không tìm được bà nội con không về"
GLVCCC
K
14
5
28
6 Dự phải tìm bà, quỳ dưới chân xin lỗi
GLVCCC
K
14
5
28
7
Dự gặp gã lần đầu thì gọi đại ca, bởi "em nhìn là biết dân
giang
hồ liền"
GLVCCC
K
14
8
28
8
, lơ đãng những món tiền kiếm được gã giang hồ hơn
mọi
giang hồ.
GLVCCC
K
14
8
28
9
, panô giăng ngang đầu "Giải quần vợt mở rộng" hôm nay
đã
bị mưa làm rơi mất chữ t
GLVCCC
K
14
8
29
0 , rẫy bắp nhưng mùa này tàn bắp, chỉ cỏ và gió tơi bời
GLVCCC
K
15
2
29
1
Dự luôn lặng lẽ khi đi trên con đường này, mà trước đây, cậu
ta nghĩ, "chỉ vì thấy nó
đẹp, mà buồn"
GLVCCC
K
15
2
29
2
Cô gái chạy về xe và lấy một chiếc khăn tay cũ, đã phai
màu, dúi vào tay Dự, "cái đây
để khô"
GLVCCC
K
15
3
29
3
nếu như có gặp những con chim hót dối rằng mùa xuân
đã về, những con chó nhìn
bóng trăng sủa dối rằng kẻ trộm tới thì em sẽ không sao.
GLVCCC
K
15
8
29
4
, "phải dạy con nhỏ này ăn nói tử tế cho giống người ta
mới được"
GLVCCC
K
16
0
29
5 Nói giống người có lần em cũng nghĩ tới.
GLVCCC
K
16
0
29
6 "nè thức dậy đi, đừng có chết à nghen"
GLVCCC
K
16
0
29
7 "nằm vậy tê chân sao chịu nổi?"
GLVCCC
K
16
0
29
8
Hồi sáng tôi kiếm mấy chợ mới mua được mớ bông so đũa
này để nấu chua. Biết chiều
nay cậu ghé...
GLVCCC
K
16
1
29
9
Em không còn băng khoăng gì nữa, em sẽ vĩnh viễn nói kiểu
của chim, hay của những
con bò
GLVCCC
K
16
2
30
0 Dự khoe, "em dọn dẹp lại cuộc đời"
GLVCCC
K
16
2
30
1
"ở nhà cà nhỏng không biết làm gì ra tiền, nên theo đại ca
thêm ít lâu"
GLVCCC
K
16
2
30
2 Gặp nó thì nhắn tao muốn bàn chuyện mần ăn"
GLVCCC
K
16
3
30
3
, cười tủm tỉm vì thấy mọi thứ gần giống một gia đình, ừ,
chỉ thiếu bếp và tiếng khóc
của trẻ con
GLVCCC
K
16
6
30
4 , "con nhỏ này.. Tôi chỉ định giỡn thôi mà"
GLVCCC
K
17
2
30
5
, gã cất tiếng gọi chơi vơi, rã rời trong gió lẻ, sương mù,
đá và cây
GLVCCC
K
17
3
30
6
Bây giờ trời bắt đầu chuyển sang mưa, lại mùa mới nữa
đến TN NNT 30
30
7
, bà ba ra đứng ngó trời rồi biểu ông phải mang theo may
mà bà nhớ TN NNT 34
30
8 Ờ, không biết nữa, mấy ổng công chuyện quá trời TN NNT 35
30
9
"Trời đất ơi, nội coi, ở thành phố tệ thiệt, mưa vầy mà hỏng
có con cá lên nào, gặp ở
dưới mình
TN NNT 38
31
0
bây giờ không biết làm sao giáp mặt với anh Tư Nhớ,
răng cỏ trống hơ trống hốc vầy... TN NNT 40
31
1
Hồi đó, dì Ba mới hia mươi tuổi, trong lòng người mẹ, dì
còn
non nớt, dại khờ. Ai mà ngờ
TN NNT 42
31
2
Dì Ba hay cười, an ủi, "Anh buồn gì xóm mình đâu chỉ nhà
mình nghèo" TN NNT 43
31
3
đôi vợ chồng trẻ đang nôn nao đếm ngược từng ngày chờ
đến sang Giêng sẽ đón
trẻ con ra đời...
TN NNT 43
31
4 Ngoài sân, chắc muỗi cũng nhiều TN NNT 45
31
5
Anh Tư à Bữa nay em mới nhổ ba cái răng. - - Tính
luôn hổm rày là bảy cái rồi
đó. Thấy vậy mà già rồi.
TN NNT 45
31
6
Nhưng thương nhớ nhau thì hội ngộ lúc còn đang sống, chứ
đợi
người âm kẻ dương làm chi
TN NNT 49
31
7 "Thì đui thử như tui đi, rồi biết".Trời, ai ngu sao TN NNT 62
31
8
Buồn tình, cậu lần vô bếp nấu cơm, vặn to lửa cái bếp dầu,
biết đâu có người cần cơm cháy TN NNT 63
31
9
ai cũng nói làm cái đơn thưa sao nghe vô vọng quá trời,
ghét quá sao hỏng đập vô
mặt tụi nó cho gọn
TN NNT 65
32
0
Nên nhiều đêm chàng nhạc sĩ ôm đàn sáng tác trong cái đói
cồn cào TN NNT 65
32
1
Ăn chuối chắc bụng. Vậy mà nửa đêm là nghe đói sôi ruột,
đói muốn ứa nước mắt ra TN NNT 66
32
2
Giỡn hoài, con Tiên thấy ghê làm gì mà xáp được với
nghệ sĩ người ta TN NNT 67
32
3 Tui cho mà không lấy, tui buồn ráng chịu nghe". TN NNT 67
32
4 Cậu làu bàu, "Tui đang ngủ ngon" TN NNT 69
32
5
Bên kia hẻm, người nhạc sĩ vẫn miệt mài đàn tỉnh tình
tinh TN NNT 69
32
6
, để nói với anh rằng nó có thấy nặng nề, cực nhọc gì đâu,
cả nghĩ tới điều đó nó
còn không mảy may nữa là...
TN NNT 71
32
7
cái người mình hỏng ưa thì xuất hiện chần ngần trước
mặt hoài, còn nhỏ Tiên thì
mịt mù bóng chim tăm cá...
TN NNT 72
32
8 "Mai vô nhà ngủ nghen ba". TN NNT
12
0
32
9 "Bây để từ từ, tao tình" TN NNT
12
0
33
0
, sao lại gieo cho tôi cái tội mà chỉ nghĩ đến thôi đã xấu
xa TN NNT
12
1
33
1
, bà con cô bác nghĩ coi, ai mà nó không dám kêu tên?
Ai trồng khoai đất này TN NNT
12
2
33
2 "Thôi con, đứng dậy, về. Chuyện qua rồi." TN NNT
12
2
33
3
Tưởng đâu thẳng chả nghĩ tới con Nga nên không lấy vợ,
ai mà dè TN NNT
12
3
33
4 Chỗ đó, nó với anh đã mấy lần TN NNT
12
3
33
5
, trong mắt thoáng hãi hùng, nó biểu ông đi trước đi,
nhanh lên, đứng xa nó ra, kẻo
người ta thấy...
TN NNT 124
33 , tưởng anh còn thương má con Nga, ai dè anh khốn nạn TN NNT 12
6 vậy 4
33
7
, rồi chợt nhớ, còn con Nga, nó ở lại chịu đựng vì không
nỡ bỏ mình Mà, con
nhỏ đã gần sinh
TN NNT 125
33
8
Ông ngượng nghịu bảo, "Cái này tao biết là vì hồi má
bây sinh" TN NNT
12
5
33
9
hồi trước giờ chính quyền chưa xin lỗi trước dân lần nào,
tôi đâu có dám phá lệ, hay
chú lên huyện hỏi thử coi"
TN NNT 127
34
0 Tổng cộng tôi đã ở tù oan sáu ngày năm đêm TN NNT
12
9
34
1 Lên càng cao, té càng đau, đồ có quý bể mới tiếc TN NNT
13
1
34
2
tính chờ anh lên đó mới phá anh chơi, nhưng mà đợi lâu
quá TN NNT
13
1
34
3 "Bây giờ Nga muốn gì" TN NNT
13
1
34
4
Thầy bảo, mắt thầy bị tật hồi còn ở lính, không nheo thì bắn
không... trúng, nheo riết
thành quen.
TN NNT 134
34
5
mẹ Diệp ngồi trong một góc nào đó, đẹp đẽ, sang trọng
mà buồn buồn, vơ vất, như
lạc ở một vì sao nào?
TN NNT 135
34
6 Vì đã nói vậy nên bây giờ mới khó mở lời TN NNT
14
0
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- dac_diem_cach_su_dung_tu_ngu_trong_truyen_ngan_va_tap_van_cua_nguyen_ngoc_tu_42.pdf