5. Trong Quy hoạch tổng thể phát triển du lich tỉnh Hòa Bình
giai đoạn 2014 – 2020, tầm nhìn đến năm 2030, tỉnh Hòa Bình đã
xác định rõ du lịch là một ngành kinh tế mũi nhọn kinh doanh có hiệu
quả, thu hút nhiều lao động, thúc đẩy kinh tế phát triển với quan điểm
phát triển du lịch có trọng điểm, kế thừa và khai thác hợp lý nguồn tài
nguyên để tạo thành những sản phẩm du lịch độc đáo, hấp dẫn. Đặc
biệt, mục tiêu quan trọng nhất trong phát triển du lịch Hòa Bình thời
gian tới gắn chặt với công tác bảo tồn và phát huy bản sắc văn hóa
dân tộc. Du lịch càng phát triển thì bản sắc văn hóa dân tộc càng cần
được gìn giữ và phát huy.
Mặc dù có tiềm năng, song thực tế những năm qua cho thấy du
lịch Hòa Bình phát triển chưa tương xứng. Vấn đề phát huy giá trị văn24
hóa tộc người trong việc xây dựng các sản phẩm du lịch mang tính đặc
trưng còn chưa hiệu quả, bộc lộ nhiêu hạn chế. Công tác quản lý văn
hóa chưa thực sự có sự gắn kết giữa nhà nước và cộng đồng với các cơ
quan liên quan cũng như tổ chức đoàn thể. Do thiếu nguồn lực nên
hoạt động kinh doanh du lịch ở Hòa Bình chủ yếu là do tự phát, không
có quy hoạch cụ thể nên chất lượng sản phẩm du lịch không cao.
Bên cạnh đó, cơ chế chính sách chưa hợp lý, nguồn nhân lực
hạn chế cả về chất lượng và số lượng cũng là cản trở lớn trong quá
trình thực hiện mục tiêu trong quản lý văn hóa và phát triển du lịch.
6. Trên cơ sở những phân tích về thưc̣ trạng quản lý DSVH làng
của người Mường trong mối quan hê ̣vơí phát triển du lic̣ h ở xóm Mỗ2
và xóm Ải, trên nền tảng lý luận về quản lý DSVH và mối quan hệ
biện chứng giữa quản lý văn hóa với phát triển du lịch, luận án đã chỉ
ra những hạn chế và nguyên nhân chủ yếu của hiện trạng quản lý
DSVH làng của người Mường trong mối quan hệ với phát triển du lịch.
7. Du lịch là một trong là những yếu tố góp phần tạo nên những
biến đổi văn hóa và cũng đặt ra nhiều thách thức đối với các nhà
quản lý. Việc xây dựng hệ thống giải pháp phù hợp với tình hình thực
tiễn của địa phương là rất cần thiết, mang tính chất quyết định tới
hiệu quả quản lý di sản văn hóa ở làng trong bối cảnh hiện nay.
Quản lý di sản văn hóa làng của người Mường với phát triển du
lịch không chỉ là vấn đề của riêng một tộc người hay một địa phương
mà là vấn đề mang tính quốc gia. Những vấn đề mà cộng đồng người
Mường đang phải đối diện có nhiều nét tương đồng với nhiều địa
phương khác. Trên cơ sở lý thuyết nghiên cứu và kết quả quan sát,
điều tra qua trường hợp xóm Mỗ 2 và xóm Ải, luận án hy vọn
                
              
                                            
                                
            
 
            
                 27 trang
27 trang | 
Chia sẻ: yenxoi77 | Lượt xem: 983 | Lượt tải: 1 
              
            Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Tóm tắt Luận án Quản lý di sản văn hoá làng của người Mường tỉnh Hòa Bình với phát triển du lịch (Trường hợp xóm Mỗ 2, xã Bình Thanh, huyện Cao Phong và xóm Ải, xã Phong Phú, huyện Tân Lạc), để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO BỘ VĂN HÓA, THỂ THAO VÀ DU LỊCH 
VIỆN VĂN HÓA NGHỆ THUẬT QUỐC GIA VIỆT NAM 
--------------------------------------------- 
Đỗ Thị Thanh Hƣơng 
QUÂN LÝ DI SÂN VĂN HOÁ LÀNG CỦA NGƯỜI MƯỜNG 
TỈNH HÒA BÌNH VỚI PHÁT TRIỂN DU LỊCH 
(TRƯỜNG HỢP XÓM MỖ 2, XÃ BÌNH THANH, HUYỆN CAO PHONG 
VÀ XÓM ÂI, XÃ PHONG PHÚ, HUYỆN TÅN LÄC) 
Chuyªn ngµnh: Qu¶n lý v¨n hãa 
M· sè: 93 19 042 
TÓM TẮT LUẬN ÁN TIẾN SĨ VĂN HÓA HỌC 
Hà Nội - 2018 
Công trình được hoàn thành tại: 
VIỆN VĂN HÓA NGHỆ THUẬT QUỐC GIA VIỆT NAM 
BỘ VĂN HÓA, THỂ THAO VÀ DU LỊCH 
Ngƣời hƣớng dẫn khoa học: GS.TS. Nguyễn Chí Bền 
Ngƣời hƣớng dẫn khoa học 2: PGS.TS. Phạm Lan Oanh 
Phản biện 1: 
Phản biện 2: 
Phản biện 3: 
Luận án sẽ được bảo vệ trước Hội đồng chấm luận án tiến sỹ cấp . 
tại VIỆN VĂN HÓA NGHỆ THUẬT QUỐC GIA VIỆT NAM 
Số 32, Hào Nam, phường Ô Chợ Dừa , Đống Đa, Hà Nội 
Vào hồi:  giờ , ngày  tháng  năm 2018 
Có thể tìm hiểu luận án tại: 
- Thư viện Quốc gia Việt Nam 
- Thư viện Viện Văn hóa Nghệ thuật quốc gia Việt Nam 
 1 
MỞ ĐẦU 
1. Lý do chọn đề tài 
Di sản văn hóa là tài sản của quá khứ được lưu truyền trong hiện 
tại và tiếp nối ở tương lai. Di sản văn hóa luôn vận động và biến đổi 
không ngừng trong đời sống xã hội. Điều đó đã đặt ra những thách 
thức lớn cũng như những nhiệm vụ cấp thiết cho công tác quản lý di 
sản văn hóa ở tất cả các địa phương trên cả nước. Có nhiều phương 
thức để phát huy giá trị của DSVH, song du lịch được xem là một 
trong những phương thức phù hợp, có hiệu quả. 
Hòa Bình là vùng đất chứa đựng nhiều giá trị văn hóa độc đáo 
của các tộc người và nổi bật hơn cả là những giá trị văn hóa của cộng 
đồng cư dân Mường. Quản lý văn hóa ở các cộng đồng dân tộc miền 
núi phía Bắc nói chung và người Mường ở Hòa Bình nói riêng đang 
nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp. Xu hướng gắn kết giữa bảo tồn di 
sản văn hóa và phát triển du lịch là tất yếu . Phát triển DL Hòa Bình 
mà điển hình là ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải sẽ góp phần tích cực tạo nền 
tảng và điều kiện cho phát triển du lịch tương xứng với tiềm năng. 
Nhận thức được tầm quan trọng của quản lý DSVH làng Mường 
với phát triển du lịch ở Hòa Bình, nghiên cứu sinh thực hiện luận án: 
Quản lý di sản văn hoá làng của người Mường tỉnh Hòa Bình với 
phát triển du lịch (trường hợp xóm Mỗ 2, xã Bình Thanh, huyện Cao 
Phong và xóm Ải, xã Phong Phú, huyện Tân Lạc) mong muốn góp 
phần nâng cao hiệu quả quản lý di sản văn hóa làng của người 
Mường trong bối cảnh phát triển du lịch ở địa phương. 
2. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu 
2.1. Mục đích nghiên cứu 
Mục đích nghiên cứu của luận án là góp phần vào nỗ lưc̣ quản 
lý DSVH làng của người Mường ở xóm Mỗ 2, xóm Ải nói riêng, 
 2 
người Mường ở tỉnh Hòa Bình nói chung trong bối cảnh phát triển 
DL ở địa phương. 
2.2. Nhiệm vụ nghiên cứu 
Nghiên cứu cơ sở lý luận về quản lý di sản văn hóa làng gắn với 
phát triển du lịch; Nhận diện di sản văn hóa làng của người Mường ở 
Hòa Bình qua nghiên cứu 2 trường hợp đại diện; Phân tích, làm rõ 
nhiệm vụ của các chủ thể quản lý di sản văn hóa làng của người 
Mường; Đánh giá thực trạng quản lý di sản văn hóa làng của người 
Mường với phát triển du lịch qua 2 trường hợp nghiên cứu. Trên cơ 
sở đó, tìm ra những ưu điểm, hạn chế và nguyên nhân; Đề xuất giải 
pháp quản lý có hiệu quả di sản văn hóa làng của người Mường ở 
Hòa Bình với phát triển du lịch. 
3. Đối tƣợng và phạm vi nghiên cứu 
3.1. Đối tượng nghiên cứu 
Luận án tập trung nghiên cứu, khảo sát, phân tích thực trạng 
quản lý di sản văn hóa làng của người Mường với phát triển du lịch 
thông qua 2 trường hợp đại diện là xóm Mỗ 2, xã Bình Thanh, huyện 
Cao Phong và xóm Ải, xã Phong Phú, huyện Tân Lạc, tỉnh Hòa Bình. 
3.2. Phạm vi nghiên cứu 
3.2.1. Phạm vi vấn đề nghiên cứu 
Luận án tập trung nghiên cứu cơ sở lý luận về quản lý di sản văn 
hóa làng, đặc biệt là trong bối cảnh phát triển du lịch văn hóa tộc 
người; Luận án tập trung nghiên cứu những DSVH tiêu biểu, đặc trưng 
của làng Mường (không gian sống và kiến trúc nhà ở; ẩm thực; trang 
phục; sản phẩm thủ công truyền thống; tín ngưỡng, phong tục tập 
quán; nghệ thuật dân gian và lễ hội dân gian, trò chơi dân gian) qua 2 
trường hợp nghiên cứu đại diện đã được lựa chọn trong đề tài; Làm rõ 
thực trạng quản lý di sản văn hóa làng của người Mường với phát triển 
 3 
du lịch hiện nay; Đề xuất giải pháp nâng cao hiệu quả quản lý di sản 
văn hóa làng của người Mường với phát triển du lịch hiện nay. 
3.2.2. Phạm vi không gian 
Nôị dung nghiên cứu chính tâp̣ trung ở xóm Ải , xã Phong Phú , 
huyện Tân Lạc và xóm Mỗ 2, xã Bình Thanh, huyện Cao Phong, nơi 
có đa số người Mường sinh sống , là một trong những điểm du lịch 
hấp dẫn của điạ phương. 
3.2.3. Phạm vi thời gian 
Nghiên cứu thực trạng quản lý di sản văn hóa làng của người 
Mường ở Hòa Bình qua nghiên cứu trường hợp xóm Ải, xã Phong 
Phú, huyện Tân Lạc và xóm Mỗ 2, xã Bình Thanh, huyện Cao Phong 
từ giai đoạn năm 2008 – thời điểm sáp nhập Bộ Văn hóa, Thể thao và 
Du lịch và sáp nhập Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hòa Bình 
đến nay (năm 2017). 
4. Câu hỏi nghiên cứu 
Đề tài đưa ra những câu hỏi nghiên cứu chính cần được lý giải 
và làm sáng tỏ bao gồm: 1/. Tại sao việc quản lý DSVH làng của 
người Mường lại trở nên cấp thiết? 2/. Giá trị DSVH làng của người 
Mường có vai trò như thế nào đối với phát triển du lịch ở xóm Ải và 
xóm Mỗ 2 – hai điểm du lịch cộng đồng tiêu biểu của người Mường 
ở tỉnh Hòa Bình? 3/. Làm thế nào để hoạt động quản lý DSVH làng 
người Mường trở nên hiệu quả hơn khi gắn với phát triển du lịch. 
5. Phƣơng pháp nghiên cứu 
5.1. Phương pháp luận 
Luận án sử dụng phương pháp luận duy vật biện chứng và duy 
vật lịch sử để nhìn nhận đối tượng nghiên cứu. Dựa trên nền tảng Tư 
tưởng Hồ Chí Minh, chủ trương chính sách của Đảng và pháp luật 
của Nhà nước về văn hóa, DL, chính sách dân tộc, QLVH và DL. 
 4 
5.2. Phương pháp nghiên cứu 
Luận án sử dụng các phương pháp nghiên cứu: Phương pháp 
tiếp cận liên ngành; Phương pháp điền dã dân tộc học văn hóa; 
Phương pháp so sánh; Phương pháp điều tra xã hội học; Phương 
pháp thống kê; Phương pháp thu thập và xử lý thông tin; Phương 
pháp nghiên cứu trường hợp. 
6. Ý nghĩa khoa học và thực tiễn của đề tài 
6.1. Ý nghĩa khoa học 
 Luận án là công trình nghiên cứu hệ thống về quản lý di sản 
văn hóa làng của người Mường ở Hòa Bình; Luận án sau khi hoàn 
thành sẽ góp phần hệ thống hóa lý thuyết quản lý di sản văn hóa với 
phát triển du lịch; Luận án đề xuất các nhóm giải pháp bảo tồn và 
phát huy di sản văn hóa của người Mường tỉnh Hòa Bình trong bối 
cảnh hiện nay. 
6.2. Ý nghĩa thực tiễn 
Từ những nghiên cứu về quản lý di sản và thực trạng quản lý di 
sản văn hóa làng gắn với phát triển du lịch ở xóm Mỗ 2, xã Bình 
Thanh, huyện Cao Phong và xóm Ải, xã Phong Phú, huyện Tân Lạc, 
có thể áp dụng vào điều kiện các xóm khác của người Mường ở tỉnh 
Hòa Bình; Tư liệu của luận án sẽ giúp các nhà quản lý văn hóa, nhà 
hoạch định chính sách đưa ra những chính sách phù hợp cho sự phát 
triển mà vẫn bảo tồn, giữ gìn được các giá trị văn hóa truyền thống 
trong bối cảnh hiện nay. 
7. Bố cục của luận án 
Ngoài phần mở đầu (14 trang), kết luận (4 trang), tài liệu tham 
khảo (12 trang) và phụ lục (59 trang), luận án gồm 4 chương: 
Chương 1: Tổng quan tình hình nghiên cứu, đối tượng nghiên 
cứu và cơ sở lý luận (27 trang). 
 5 
Chương 2: Di sản văn hóa Mường tại xóm Mỗ 2 và xóm Ải (23 
trang). 
Chương 3: Thực trạng quản lý di sản văn hóa Mường với phát 
triển du lịch ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải (42 trang). 
Chương 4: Định hướng và giải pháp nâng cao hiệu quả quản lý 
di sản văn hóa Mường với phát triển du lịch (24 trang). 
Chƣơng 1 
TỔNG QUAN TÌNH HÌNH NGHIÊN CỨU, 
ĐỐI TƢỢNG NGHIÊN CỨU VÀ CƠ SỞ LÝ LUẬN 
1.1. Tổng quan tình hình nghiên cứu 
Nghiên cứu lịch sử vấn đề đã cho thấy người Mường và văn hóa 
Mường Hòa Bình đã được nhiều nhà khoa học quan tâm nghiên cứu 
trong một thời gian dài, đánh dấu bằng rất nhiều công trình có giá trị. 
Tác giả luận án chia các công trình đã nghiên cứu liên quan tới đề tài 
thành ba nhóm tài liệu: 
- Những công trình nghiên cứu chung về người Mường và văn 
hóa Mường; 
- Những công trình nghiên cứu về những thành tố của văn hóa 
Mường; 
- Những đề án, công trình nghiên cứu liên quan tới vấn đề bảo 
tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa nói chung và văn hóa dân tộc 
thiểu số nói riêng trong mối quan hệ với phát triển du lịch. 
Các công trình nghiên cứu nêu trên đa phần tập trung đề cập tới 
văn hóa dân tộc Mường ở Hòa Bình dưới góc độ văn hóa dân gian, 
văn hóa học, dân tộc học. Những công trình được soi chiếu dưới góc 
độ quản lý văn hóa, đặc biệt là quản lý văn hóa làng gắn với phát 
triển du lịch còn rất hiếm hoi và mờ nhạt. 
 6 
1.2. Khái quát về đối tượng nghiên cứu và địa bàn nghiên cứu 
1.2.1. Khái quát về đối tượng nghiên cứu 
Làng của người Mường là một thành tố quan trọng trong xã hội 
Mường. Chính trong môi trường ấy rất nhiều di sản văn hóa có giá trị 
đã được hình thành và bảo lưu. Bảo tồn được các làng truyền thống 
cũng có thể xem là cách thức tốt nhất để lưu giữ di sản văn hóa tộc 
người. 
1.2.2. Khái quát về địa bàn nghiên cứu 
Khái quát về xóm Mỗ 2, xã Bình Thanh, huyện Cao Phong: 
thuộc khu vực mường Thàng cổ. Người Mường chiếm hơn gần 90% 
tổng dân số toàn xóm. Nguồn thu nhập chủ yếu của người Mường ở 
xóm Mỗ 2 vẫn từ nông nghiệp. Hiện nay, xóm Mỗ 2 được biết đến 
ngày càng nhiều hơn thông qua hoạt động du lịch. 
Khái quát về xóm Ải, xã Phong Phú, huyện Tân Lạc: thuộc khu 
vực mường Bi cổ. Xóm Ải có gần 90% người Mường. Nhờ có các 
chính sách hỗ trợ từ Trung ương đến địa phương trong việc bảo tồn, 
phát huy giá trị văn hóa truyền thống của đồng bào dân tộc thiểu số 
nên nhiều nét đẹp truyền thống của địa phương vẫn còn được giữ gìn. 
1.3. Cơ sở lý luận về quản lý di sản văn hóa làng 
1.3.1. Các khái niệm cơ bản 
1.3.1.1. Khái niệm di sản văn hóa, di sản văn hóa làng 
Điều 1, Luật Di sản văn hóa đã quy định: “Di sản văn hóa bao 
gồm di sản văn hóa phi vật thể và di sản văn hóa vật thể, là sản phẩm 
tinh thần, vật chất có giá trị lịch sử, văn hóa, khoa học, được lưu 
truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác ở nước Cộng hòa xã hội chủ 
nghĩa Việt Nam”. 
Di sản văn hóa làng của người Mường bao gồm những phong 
tục tập quán, nét đẹp văn hóa truyền thống được biểu hiện trên cả 
 7 
phương diện vật thể và phi vật thể do người Mường sáng tạo ra trong 
suốt quá trình lịch sử. Những di sản văn hóa đó gắn kết với nhau, tạo 
nên đặc trưng riêng, độc đáo của làng Mường không bị pha trộn với 
đơn vị lãnh thổ khác. 
1.3.1.2. Khái niệm quản lý, quản lý di sản văn hóa làng 
Quản lý là tác động đến con người để họ thực hiện, hoàn thành 
những công việc được giao và để họ làm những điều bổ ích, có lợi. 
Quản lý di sản văn hóa ở làng thể hiện trên hai phương diện: 
quản lý nhà nước và cộng đồng tự quản về văn hóa. 
 1.3.2. Những yếu tố ảnh hưởng tới hoạt động quản lý di sản 
văn hóa 
Nhận thức của xã hội, đặc biệt là của các cấp quản lý; Hướng 
dẫn chi tiết về quản lý di sản; Năng lực của tổ chức và cá nhân có 
chức năng quản lý di sản; Năng lực ứng dụng khoa học công nghệ 
vào hoạt động quản lý di sản; Nguồn lực vật chất cho hoạt động quản 
lý di sản; Lựa chọn phương thức tiếp cận thực hiện hoạt động quản lý 
di sản; Khả năng liên kết các đối tượng có liên quan; Sự hỗ trợ của 
các tổ chức. 
1.4. Phát triển du lịch 
1.4.1. Khái niệm du lịch 
Luật Du lịch có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/2006 ghi rõ: “Du 
lịch là các hoạt động có liên quan đến chuyến đi của con người ngoài 
nơi cư trú thường xuyên của mình nhằm đáp ứng nhu cầu tham quan, 
tìm hiểu, giải trí, nghỉ dưỡng trong một khoảng thời gian nhất định”. 
1.4.2. Phát triển du lịch bền vững 
Hội nghị thượng đỉnh Johannesburg đã thừa nhận văn hóa là 
nhân tố quan trọng của phát triển bền vững. Theo đó, Hội nghị này 
cũng cho rằng di sản văn hóa, sự đa dạng văn hóa, du lịch bền vững 
 8 
và nghề thủ công truyền thống là những yếu tố cơ bản tác động tới 
phát triển bền vững. 
1.4.3. Sản phẩm du lịch 
Theo khoản 10, điều 4, Luật Du lịch: “Sản phẩm du lịch là tập 
hợp các dịch vụ cần thiết để thỏa mãn nhu cầu của khách du lịch 
trong chuyến đi du lịch”. 
1.4.4. Các loại hình du lịch 
Hiện nay có nhiều loại hình du lịch như là Du lịch mạo hiểm, Du 
lịch nghiên cứu, Du lịch chữa bệnh.v.v..., nhưng gắn với đồng bào 
Mường ở hai điểm nghiên cứu cũng như ở tỉnh Hòa Bình nói chung, 
tiềm năng các di sản văn hóa thích hợp để triển khai hoạt động du lịch 
bao gồm: du lịch văn hóa, du lịch cộng đồng và du lịch sinh thái. 
1.4.5. Các yếu tố ảnh hưởng đến quản lý di sản văn hóa với 
phát triển du lịch 
Nhận thức về vai trò của du lịch đối với hoạt động bảo tồn và 
phát huy giá trị di sản ; Trình độ nhâṇ thức về các giá trị di sản văn 
hóa của những người làm du lịch; Chính sách hỗ trợ trực tiếp từ du 
lịch đối với công tác bảo tồn di sản ; Sự phối hợp giữa ngành du lịch 
và văn hóa trong hoạt động phát triển du lịch ; Mức đô ̣tham gia của 
cộng đồng trong hoạt động du lịch. 
Tiểu kết 
Trên cơ sở xác lập cơ sở lý luận , tác giả luận án đã nghiên cứu 
và phân tích có hê ̣thố ng các vấn đề lý luận về quản lý VH , quản lý 
DSVH. Mối quan hệ giữa bảo tồn và phát huy giá trị DSVH với phát 
triển DL là mối quan hệ biện chứng . Theo đó , DSVH là một trong 
những yếu tố nền tảng cho phát triển DL với tư cách là tài nguyên DL 
và hoạt động phát triển DL nếu được quản lý tốt sẽ góp phần tích cực 
vào bảo vệ và phát huy các giá trị DSVH. 
 9 
Chƣơng 2 
DI SẢN VĂN HÓA LÀNG CỦA NGƢỜI MƢỜNG 
TẠI XÓM MỖ 2 VÀ XÓM ẢI 
2.1. Di sản văn hóa vật thể 
2.1.1. Không gian kiến trúc nhà ở 
Nhà sàn là không gian quen thuộc, nơi hình thành và là không 
gian tồn tại của nhiều giá trị văn hóa độc đáo, trong đó có những nghi 
lễ mang đặc trưng văn hóa tộc người. Nhà sàn cũng là một tài sản lớn 
đối với người Mường. Người Mường luôn quan niệm rằng việc dựng 
nhà có thể đem đến điều lành và dữ đối với gia đình. 
2.1.2. Trang phục 
Phụ nữ Mường ở xóm Ải và xóm Mỗ 2 rất coi trọng trang phục 
truyền thống. Một bộ trang phục của phụ nữ Mường gồm nhiều phần, 
song cạp váy là điểm nhấn ấn tượng nhất trong bộ trang phục không 
chỉ bởi giá trị về thẩm mỹ mà còn chứa đựng cả giá trị lịch sử. 
2.1.3. Sản phẩm của nghề thủ công truyền thống 
Nghề dệt: Đây là một nghề sản xuất quan trọng, có vị trí hàng 
đầu trong số các nghề thủ công truyền thống, trong đó người phụ nữ 
đóng vai trò chủ yếu. Các sản phẩm dệt của phụ nữ Mường cũng 
được đánh giá đạt đến độ tinh xảo, tạo ra nét văn hóa riêng, đặc sắc. 
Nghề đan lát: Chất liệu mà người Mường sử dụng trong đan lát 
là mây, tre, nứa, những loại cây có sẵn trong rừng và xung quanh các 
xóm/làng. Nguyên liệu, kỹ thuật đan, sản phẩm, cách sử dụng, mối 
quan hệ của các sản phẩm với phong tục và tín ngưỡng đã phần nào 
thể hiện những nét đặc trưng của văn hóa tộc người. 
2.1.4. Ẩm thực 
Người Mường ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải biết cách chế biến các 
nguyên liệu có sẵn trong tự nhiên cho hợp khẩu vị và bổ dưỡng. 
 10 
Nhiều món ăn còn có tác dụng chữa bệnh, ngăn ngừa bệnh tật. Cao 
hơn nữa, họ đã dần dần hình thành tập quán ăn uống mang bản sắc 
riêng, song vẫn bảo lưu các yếu tố văn hóa cổ như tục làm bánh 
chưng, bánh dày, thờ cơm nếp, cá nướng 
2.2. Di sản văn hóa phi vật thể 
2.2.1. Tín ngưỡng 
Ở xóm Ải và xóm Mỗ 2, người Mường lưu giữ trong đời sống 
và các sinh hoạt tâm linh như: Tín ngưỡng thờ tổ tiên; Tín ngưỡng 
thờ quả; Tín ngưỡng thờ Cây; Tín ngưỡng thờ nhân thần. 
2.2.2. Phong tục tập quán 
* Hôn nhân: Ðể dẫn đến đám cưới phải qua các bước: ướm hỏi, 
lễ bỏ trầu, lễ xin cưới, lễ cưới lần thứ nhất, lễ đón dâu. Trong ngày 
cưới, ông mối dẫn đầu đoàn nhà trai khoảng ba, bốn chục người gồm 
đủ nội, ngoại, bạn bè mang lễ vật sang nhà gái tổ chức cưới. 
* Tang ma: Khi trong nhà có bố hoặc mẹ chết, con trai trưởng 
cầm dao nín thở chặt 3 nhát vào khung cửa sổ gian thờ, sau đó gia 
đình nổi chiêng phát tang. Tang lễ do thầy mo chủ trì. Ông Mo có vai 
trò trung gian, có khả năng giao tiếp với một thế giới khác - thế giới 
của sức mạnh vô hình, thông qua hình thức cúng lễ. Hình thức chịu 
tang của con cái trong nhà khá giống với người Kinh, tuy nhiên con 
dâu, cháu dâu chịu tang ông bà, cha mẹ và có bộ trang phục riêng gọi 
là bộ quạt ma. 
2.2.3. Nghệ thuật dân gian 
Tính độc đáo trong nghệ thuật dân gian của người Mường ở 
xóm Ải và xóm Mỗ 2 được biểu hiện ở nhạc cụ trình diễn. Trong đó, 
tiêu biểu nhất là cồng chiêng. Cùng với các nhạc cụ là những điệu 
múa đặc trưng: Múa Sênh tiền; Múa Bông. 
 11 
2.2.4. Lễ hội dân gian 
Người Mường ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải cũng có nhiều ngày hội 
khá phong phú như Sắc bùa, hội xuống đồng, hội cầu mưa (tháng 4), 
lễ rửa lá lúa (tháng 7, 8 âm lịch), lễ cơm mới, lễ hội mùa xuân. 
2.2.5. Trò chơi dân gian 
Trò chơi có nhiều loại phù hợp với sở thích, cá tính khác nhau 
của nhiều đối tượng người chơi. Có trò chơi rèn luyện cơ thể, mang 
tính thể thao, đề cao tài năng, có trò chơi phát huy tính sáng tạo, trí 
tuệ. Trong số các trò chơi dân gian của dân tộc Mường ở Hòa Bình 
thì ném còn là trò chơi luôn tạo được cho người chơi và cả những 
người xung quanh một cảm giác vô cùng hứng khởi. 
Tiểu kết 
Di sản văn hóa truyền thống của người Mường ở xóm Mỗ 2 và 
xóm Ải trên phương diện văn hóa vật thể và phi vật thể đều chứa 
đựng những giá trị độc đáo và đặc sắc. Những DSVH đó là minh 
chứng sống động cho quá trình sáng tạo của người Mường trong suốt 
chiều dài lịch sử. Trong chương 2 đã làm rõ những giá trị DSVH của 
người Mường ở xóm Ải và xóm Mỗ 2. Những giá trị đó có nhiều nét 
tương đồng với DSVH của người Mường ở Hòa Bình, song cũng 
chứa đựng những đặc điểm riêng có của mỗi vùng Mường. 
Chƣơng 3 
THỰC TRẠNG QUẢN LÝ DI SẢN VĂN HÓA LÀNG 
VÀ PHÁT TRIỂN DU LỊCH CỦA NGƢỜI MƢỜNG 
Ở XÓM MỖ 2 VÀ XÓM ẢI 
3.1. Thực trạng khai thác giá trị di sản văn hóa phục vụ cho 
phát triển du lịch ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải 
Qua kết quả điều tra cho thấy không phải tất cả giá trị DSVH 
của người Mường ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải đều được khai thác để phát 
triển DL. Một số DSVH của người Mường chưa đươc̣ khai thác hoăc̣ 
 12 
môṭ số giá trị mới chỉ được khai thác ở mức độ hạn chế phục vụ cho 
phát triển DL. 
3.2. Thực trạng quản lý di sản văn hóa làng 
3.2.1. Thực trạng quản lý nhà nước về di sản văn hóa làng 
Thực trạng quản lý nhà nước về DSVH làng ở xóm Mỗ 2 và 
xóm Ải được đánh giá trên cơ sở các nội dung sau: Xây dựng thể chế 
chính sách; Xây dựng và sử dụng nguồn lực cho quản lý di sản văn 
hóa; Kiện toàn tổ chức bộ máy. 
3.2.2. Thực trạng tự quản của cộng đồng về di sản văn hóa 
Hiệu quả quản lý DSVH làng ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải còn phụ 
thuộc vào việc tự quản của cộng đồng về DSVH. Thực trạng đó biểu 
hiện ở hai nội dung gồm: bảo tồn giá trị văn hóa và phát huy, sáng 
tạo DSVH. 
3.3.. Đánh giá chung 
3.3.1. Kết quả đạt được 
Qua nghiên cứu về thực trạng quản lý DSVH Mường trên địa bàn 
tỉnh Hòa Bình, đặc biệt là tại các điểm du lịch cộng đồng như xóm Mỗ 
2 và xóm Ải được thể hiện ở việc nhiều giá trị văn hóa đã được lưu giữ 
và phục hồi; một số lớp đào tạo nâng cao trình độ năng lực trong lĩnh 
vực văn hóa và du lịch được tổ chức;... đã góp phần tích cực vào việc 
nâng cao hiệu lực quản lý nhà nước về văn hóa trên địa bàn, từ đó tạo 
điều kiện thuận lợi cho hoạt động quản lý DSVH của người Mường ở 
Hòa Bình nói chung và ở xóm Mỗ 2, xóm Ải nói riêng. 
3.3.2. Hạn chế 
Công tác quản lý di sản với phát triển du lịch tại địa phương còn 
mang tính thụ động, hình thức; Sự phối hợp giữa cơ quan chức năng, 
chính quyền địa phương với nhân dân trong việc bảo tồn và phát huy 
giá trị văn hóa chưa hiệu quả như mong muốn; các hoạt động du lịch 
 13 
tại xóm Mỗ 2 và xóm Ải mang tính chất kinh doanh tự phát; Sản 
phẩm du lịch chưa thực sự hấp dẫn đối với du khách; Đội ngũ nhân 
lực phục vụ cho hoạt động du lịch thiếu kinh nghiệm; Công tác xã 
hội còn gặp nhiều khó khăn; chất lượng cơ sở lưu trú còn thấp, chỉ 
đáp ứng được nhu cầu tối thiểu của khách du lịch; Công tác xúc tiến 
quảng bá còn chưa chuyên nghiệp 
3.3.3. Nguyên nhân của thực trạng 
Khó khăn về tài chính; Tổ chức bộ máy chưa hoàn thiện, đội 
ngũ cán bộ thiếu kinh nghiệm và hạn chế năng lực QLVH di sản 
cũng như kiến thức về du lịch; Sự quan tâm của nhà nước và cộng 
đồng trong vấn đề bảo tồn, phát huy di sản văn hóa của người Mường 
vẫn còn hạn chế, chưa đáp ứng được đòi hỏi cấp bách trong bối cảnh 
hiện nay; Cơ chế phối hợp liên ngành trong quản lý còn lỏng lẻo; Các 
doanh nghiệp kinh doanh du lịch của tỉnh phải đối mặt với sự cạnh 
tranh ngày càng gay gắt. 
3.4. Những vấn đề đặt ra đối với quản lý di sản văn hóa và 
phát triển du lịch 
Xã hội và đặc biệt là của các cấp quản lý chưa có nhận thức 
đúng đắn và đầy đủ về vai trò của di sản đối với sự phát triển kinh tế 
- xã hội; Tình trạng các gia đình kinh doanh dịch vụ du lịch chèo 
kéo, tranh giành khách gây ra những phản ứng không tốt từ phía du 
khách; số lượng cán bộ chuyên môn còn thiếu. Khả năng ứng dụng 
công nghệ thông tin vào hoạt động quản lý di sản và xúc tiến quảng 
bá giá trị DSVH thông qua du lịch còn hạn chế , sản phẩm du lịch ở 
xóm Ải và xóm Mỗ 2 vẫn chưa được biết đến rộng rãi. 
Tiểu kết 
Qua phân tích thực tế cho thấy, hiện nay hoạt động du lịch đang 
diễn ra một cách tương đối tự phát, chưa có chiến lược phát triển thực 
 14 
sự phù hợp, đòi hỏi các cơ quan chức năng và chính quyền địa 
phương phải tìm ra giải pháp khả thi hơn. Những kết quả khảo sát đã 
khẳng định vai trò của không chỉ cơ quan quản lý nhà nước mà hơn 
hết là của cả cộng đồng cư dân Mường ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải trong 
công tác quản lý di sản văn hóa và phát triển du lịch ở địa phương. 
Chƣơng 4 
ĐỊNH HƢỚNG VÀ GIẢI PHÁP NÂNG CAO HIỆU QUẢ 
QUẢN LÝ DI SẢN VĂN HÓA LÀNG CỦA NGƢỜI MƢỜNG 
VỚI PHÁT TRIỂN DU LỊCH 
4.1. Định hƣớng chung trong quản lý di sản văn hóa và phát 
triển du lịch 
Quản lý DSVH và phát triển du lịch là hai lĩnh vực có mối quan 
hệ chặt chẽ với nhau. Định hướng quản lý trong mỗi lĩnh vực sẽ trực 
tiếp tác động đến lĩnh vực còn lại. Trong lĩnh vực quản lý DSVH, 
tỉnh Hòa Bình xác định: Bảo tồn, phát huy bản sắc văn hóa truyền 
thống của các dân tộc thiểu số phù hợp với tình hình thực tế. Phát 
huy vai trò của các chủ thể văn hóa trong phát triển văn hóa truyền 
thống của các dân tộc. Tôn vinh các giá trị văn hóa truyền thống tốt 
đẹp của các dân tộc thiểu số; khích lệ sáng tạo các giá trị văn hóa 
mới. Góp phần giảm dần sự chênh lệch về mức sống và hưởng thụ 
văn hóa giữa các vùng, các dân tộc, gắn kết giữa phát triển kinh tế 
với bảo tồn và phát triển văn hóa các dân tộc. 
Trong phát triển du lịch, với đặc điểm về nguồn tài nguyên thiên 
nhiên và nhân văn, phát triển du lịch ở Hòa Bình nói chung, xóm Mỗ 
2 và xóm Ải nói riêng cần tập trung phát triển nhóm các sản phẩm du 
lịch văn hoá chủ yếu như: Du lịch lễ hội, du lịch làng nghề, du lịch 
cộng đồng. 
 15 
4.2. Giải pháp nâng cao chất lƣợng quản lý di sản văn hóa 
làng của ngƣời Mƣờng ở Hòa Bình 
4.2.1. Các giải pháp chung 
4.2.1.1. Về cơ chế chính sách quản lý DSVH và phát triển du lịch 
Phát huy giá trị của các DSVH phải luôn hướng tới mục tiêu 
phát triển bền vững, đem lại lợi ích cho cộng đồng. Mục tiêu phát 
triển đó sẽ chỉ có thể được cụ thể hóa khi có sự tham gia chủ động, 
tích cực và đồng thuận của cộng đồng. Quản lý DSVH cần chú trọng 
khuyến khích xã hội hóa trong việc đầu tư phát triển du lịch, đầu tư 
bảo tồn DSVH. 
Phát triển du lịch cộng đồng là định hướng phát triển quan trọng 
nhằm bảo tồn và phát huy giá trị văn hóa truyền thống của người 
Mường ở Hòa Bình. 
4.2.1.2. Về phát triển nguồn nhân lực 
Quản lý di sản văn hóa và phát triển du lịch trong giai đoạn hiện 
nay luôn nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp. Thực tế đó đòi hỏi nguồn 
nhân lực phải có chất lượng cao hơn vì nguồn nhân lực chính là nhân 
tố quyết định việc đảm bảo hài hòa mục tiêu văn hóa và kinh tế trong 
quá trình quản lý. 
Xây dựng chính sách ưu tiên phát triển nguồn nhân lực chuyên 
nghiệp, có chất lượng trong lĩnh vực quản lý di sản và kinh doanh du 
lịch để theo kịp mặt bằng chung của khu vực; Ưu tiên phát triển 
nguồn nhân lực du lịch có trình độ về công tác tại địa phương, có 
chính sách phát triển nguồn nhân lực tại chỗ, ưu tiên phát triển lao 
động là đồng bào dân tộc thiểu số. 
4.2.1.3. Về công tác xã hội hóa 
Cần kêu gọi đầu tư vào lĩnh vực du lịch. Tăng cường xúc tiến 
đầu tư vào lĩnh vực du lịch trên địa bàn, bằng các nguồn vốn khác 
 16 
nhau: Vốn chương trình mục tiêu hạ tầng du lịch, vốn ngân sách tỉnh, 
vốn xã hội hóa... Có cơ chế khuyến khích, tạo hành lang pháp lý an 
toàn cho các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực du lịch trên địa 
bàn tỉnh để họ cùng nhau phát triển. 
4.2.1.4. Về liên kết vùng trong phát triển 
Phối hợp với các tỉnh trong vùng Trung du miền núi phía Bắc 
nói chung và 8 tỉnh Tây Bắc mở rộng (Hòa Bình, Sơn La, Điện Biên, 
Lai Châu, Lào Cai, Yên Bái, Phú Thọ, Hà Giang) nói riêng xây dựng 
chương trình phát triển du lịch dựa trên các lĩnh vực chủ yếu. 
4.2.2. Các giải pháp cụ thể ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải 
4.2.2.1. Nhóm giải pháp về cơ chế chính sách 
- Chính sách xã hội hóa quản lý di sản văn hóa và phát triển du 
lịch: Khuyến khích các thành phần kinh tế tham gia vào lĩnh vực 
quản lý di sản và phát triển du lịch tại xóm Mỗ 2 và xóm Ải. Sử dụng 
các nguồn xã hội hóa để đầu tư, bảo vệ DSVH đã bị xuống cấp, mai 
một và mất đi ở xóm Ải và xóm Mỗ 2 cần được đặc biệt chú trọng. 
- Chính sách tôn vinh những nghệ nhân: Cần rà soát, thống kê, 
từ đó có chính sách đãi ngộ, tôn vinh những nghệ nhân trên địa bàn 
xóm Mỗ 2 và xóm Ải. Chính sách tôn vinh nghệ nhân sẽ giúp họ yên 
tâm và yêu những giá trị dân tộc hơn, đồng thời truyền dạy cho thế hệ 
sau những tri thức dân gian có giá trị. 
- Cơ chế chính sách về đầu tư, phát triển du lịch: Để điểm du lịch 
tại xóm Mỗ 2 và xóm Ải phát triển hiệu quả hơn, chính quyền địa 
phương, cơ quan chức năng cần có chính sách đầu tư về cơ sở hạ tầng, 
cần có một số chế độ ưu đãi nhằm khuyến khích các doanh nghiệp đưa 
khách đến với các điểm du lịch cộng đồng tại xóm Mỗ 2 và xóm Ải. 
- Chính sách phát triển nguồn nhân lực: Cần tổ chức các lớp 
tập huấn nâng cao hiểu biết của đội ngũ cán bộ quản lý về văn hóa và 
 17 
các lĩnh vực có liên quan ở tỉnh Hòa Bình, các điạ phương, đăc̣ biêṭ là 
tại các những điểm du lịch cộng đồng , tiêu biểu như xóm Mỗ 2 và 
xóm Ải những nội dung cơ bản của quản lý nhà nước về văn hóa và 
về du lịch. 
4.2.2.2. Nhóm giải pháp về phát huy năng lực quản lý di sản 
văn hoá dân tộc Mường 
- Hoàn thiên bộ máy quản lý: Phòng Văn hoá - Thông tin huyện 
Cao Phong và Tân Lạc cần xác định chính xác chức năng nhiệm vụ 
của mình. Tăng cường quyền hạn cho bộ máy quản lý, đảm bảo hiệu 
lực quản lý nhà nước trong thực thi chức năng nhiệm vụ đối với vấn 
đề quản lý DSVH của người Mường ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải. Bên 
cạnh đó, chính quyền địa phương cần nhanh chóng kiện toàn Ban 
quản lý hoạt động du lịch ở xóm Ải và xóm Mỗ 2 vì đó chính là đơn 
vị quản lý trực tiếp và gần gũi nhất với cộng đồng. 
- Đội ngũ cán bộ quản lý: Cần bổ sung biên chế cán bộ QLVH, 
DL cho cơ sở để có thể đáp ứng được yêu cầu quản lý DSVH trên địa 
bàn tỉnh nói chung và ở xóm Ải , xóm Mỗ 2 nói riêng để hỗ trợ cho 
hoạt động QLVH, quản lý DL phục vụ tốt nhiệm vụ quản lý DSVH 
trong phát triển DL tại các điểm du lịch cộng đồng trên địa bàn huyện. 
4.2.2.3. Nhóm giải pháp về nâng cao nhận thức 
- Đối với đội ngũ cán bộ quản lý nhà nước: Bên cạnh việc tuyên 
truyền các văn bản pháp luật liên quan tới lĩnh vực quản lý di sản và 
phát triển du lịch, cần cần lồng ghép các vấn đề đang vướng mắc trong 
thực tế để cùng thảo luận đưa ra hướng giải quyết tối ưu nhất. 
- Đối với cộng đồng: Cần đặc biệt chú ý tới công tác giáo dục, 
nâng cao nhận thức cũng như trách nhiệm của người dân ở xóm Ải và 
xóm Mỗ 2 trong việc bảo tồn giá trị văn hóa truyền thống. Nội dung 
của các chương trình giáo dục phải mang tính chất thiết thực, đơn 
 18 
giản, gần gũi và liên quan trực tiếp đến quá trình bảo tồn văn hóa dân 
tộc cũng như phát huy những giá trị ấy thông qua hoạt động du lịch. 
- Đối với các đơn vị kinh doanh du lịch: Tham gia xây dựng 
tour, tuyến, chương trình du lịch, xây dựng ấn phẩm quảng bá tuyên 
truyền, tham gia hỗ trợ nhà dân hoàn thiện nâng cao cơ sở vật chất kỹ 
thuật phục vụ khách 
4.2.2.4. Nhóm giải pháp phát huy vai trò của cộng đồng trong 
quản lý DSVH và phát triển du lịch 
- Tăng cường sự tham gia của cộng đồng vào hoạt động quản lý 
di sản văn hóa: đề cao sự thống nhất và phối hợp chặt chẽ trong hoạt 
động quản lý và huy động một cách tối đa sự đóng góp và chung tay 
của cộng đồng vào quá trình bảo tồn , phát huy các giá tri ̣ DSVH 
trong mối liên hệ với phát triển du lịch. 
- Tăng cường sự tham gia của cộng đồng vào hoạt động du 
lịch: Nâng cao nhận thức của cộng đồng người Mường ở xóm Mỗ 2 
và xóm Ải về trách nhiệm của họ trong việc bảo vệ các giá trị DSVH 
của dân tộc; Xây dựng chính sách hợp lý để đảm bảo nguồn kinh phí 
tái đầu tư cho các dịch vụ du lịch; Xây dựng một số mô hình và cơ 
chế cụ thể nhằm tạo điều kiện thuận lợi nhất để cộng đồng người 
Mường ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải tham gia vào hoạt động phát triển mô 
hình du lịch cộng đồng như : hỗ trợ cho vay vốn với lãi suất ưu đãi, 
đào tạo kỹ năng dịch vụ du lịch, kinh doanh dịch vụ du lịch. 
4.2.2.5. Nhóm giải pháp tăng cường sự phối hợp giữa cơ quan 
quản lý nhà nước về văn hóa với cộng đồng trong quản lý DSVH 
làng với phát triển du lịch 
- Cần có sự hỗ trợ vật chất từ thu nhập du lịch để cải thiện cơ sở 
hạ tầng tại xóm Mỗ 2 và xóm Ải, tạo điều kiện thuận lợi để cộng đồng 
người Mường được tham gia vào hoạt động quản lý DSVH và phát triển 
 19 
các dịch vụ DL. Đây là điều kiện khuyến khích người dân tự nguyện và 
nhiệt tình tham gia vào quản lý DSVH và phát triển sản phẩm DL. 
- Đảm bảo nguồn thu nhập từ du có thể hỗ trợ cộng đồng và 
hoạt động quản lý DSVH làng của người Mường ở xóm Ải và xóm 
Mỗ 2. Đây được xem là vấn đề quan trọng để hỗ trợ cho hoạt động 
quản lý DSVH và phát triển DL bền vững. 
4.2.2.6. Nhóm giải pháp phát triển sản phẩm du lịch 
- Tăng cường xúc tiến, quảng bá sản phẩm du lịch: Tuyên 
truyền trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng; Phát hành các ấn 
phẩm có nội dung thông tin phong phú về du lịch Hòa Bình để giới 
thiệu tới khách du lịch; Phát hành các bộ phim, ảnh tư liệu về lịch sử, 
các giá trị văn hóa vật thể và phi vật thể, những khả năng và cơ hội 
đầu tư phát triển du lịch; Xây dựng một số quầy thông tin tại các địa 
điểm du lịch cộng đồng dân tộc để du khách có thể lựa chọn cho 
mình điểm đến du lịch phù hợp. 
-. Phát triển du lịch cộng đồng: Phát triển du lịch cộng đồng ở 
xóm Mỗ 2 và xóm Ải cần có sự gắn kết với các DSVH độc đáo của 
người Mường: Du lịch cộng đồng gắn với văn hóa nhà sàn và thưởng 
thức văn hóa ẩm thực; tham quan nghề truyền thống; tìm hiểu các 
nhạc cụ và nghệ thuật biểu diễn tiêu biểu của người Mường. 
4.2.2.7. Giải pháp về phát triển cơ sở hạ tầng du lịch: Du lịch 
Hòa Bình cần nâng cao chất lượng buồng lưu trú để làm cơ sở đưa 
mặt bằng giá lên cao; đa dạng hoá hơn nữa, nâng cao chất lượng và 
chú trọng đầu tư phát triển các dịch vụ phục vụ khách du lịch như: 
vui chơi giải trí; đồ lưu niệm, các khu thể thao, dịch vụ thương mại 
nhằm kéo dài thời gian lưu trú, tăng khả năng chi tiêu của du khách. 
4.2.2.8. Nhóm giải pháp tăng cường hiệu quả phối hợp giữa 
ngành Văn hóa, Du lịch với các ngành và tổ chức liên quan: Văn hóa 
là lĩnh vực liên quan đến nhiều ngành nghề trong xã hội . Do vậy , 
 20 
hiệu quả quản lý DSVH người Mường ở xóm Mỗ 2 và xóm Ải trong 
mối quan hệ với phát triển du lịch phụ thuộc vào sự hợp tác giữa 
ngành Văn hóa, Du lịch với các ngành liên quan như: giao thông, xây 
dựng đô thị, nông nghiệp và phát triển nông thôntrong việc khai 
thác tài nguyên, bảo vệ môi trường cảnh quan, tạo điều kiện thuận lợi 
cho phát triển du lịch. Những giải pháp cụ thể như sau: 
- Hợp tác trong hoạt động bảo tồn và phát huy các giá trị di sản 
văn hóa thông qua du lịch: Xây dựng cơ chế để đảm bảo hỗ trợ cộng 
đồng và hoạt động bảo tồn các giá trị DSVH của người Mường cũng 
như tái đầu tư phát triển du lịch. Đây là giải pháp rất quan trọng để 
hỗ trợ cho hoạt động quản lý DSVH dân tộc và phát triển du lịch bền 
vững. Hợp tác trong hoạt động bảo tồn và phát huy các giá trị di sản 
văn hóa thông qua du lịch phải được thực hiện đồng bộ và chặt chẽ từ 
xóm, xã, huyện và có sự hỗ trợ của các cơ quan chuyên môn. 
- Hợp tác trong khai thác các giá trị di sản văn hóa cho phát 
triển du lịch: Phối hợp khảo sát , điều tra để nắm bắt nhu cầu sản 
phẩm du lịch văn hóa; Biên soạn tài liệu thuyết minh về giá trị DSVH 
người Mường và tổ chức tập huấn cho đội ngũ hướng dẫn viên du 
lịch tại điểm du lịch; 
- Nâng cao hiệu quả đóng góp và hỗ trợ của du lịch đối với hoạt 
động bảo tồn và phát huy DSVH làng của người Mường: Có cơ chế 
tài chính nhằm đảm bảo một phần thu nhập nhất định từ du lịch ở 
xóm Mỗ 2 và xóm Ải được trực tiếp sử dụng cho bảo tồn và phát huy 
DSVH làng. 
4.2.2.9. Nhóm giải pháp về kết hợp liên vùng, trong phát triển 
du lịch 
Với điều kiện địa lý, tự nhiên và kho tàng tài nguyên nhân văn 
phong phú, có thể đề xuất một số tour du lịch liên kết xóm Ải và xóm 
 21 
Mỗ 2 với các điểm du lịch khác trên địa bàn tình như sau: 1/. Hà Nội 
– Thủy điện Hòa Bình – lòng hồ Hòa Bình – xóm Mỗ 2 – bảo tàng 
không gian văn hóa Mường; 2/. Hà Nội – thủy điện Hòa Bình - Bản 
Lác Mai Châu – xóm Ải. 
Tiểu kết 
Nội dung chương 4 tâp̣ trung vào nghiên cứu những điṇh hướng 
và đưa ra giải pháp chung cũng như những giải pháp cụ thể nhằm 
nâng cao hiêụ quả quản lý DSVH của người Mường ở xóm Mỗ 2 và 
xóm Ải gắn với hoaṭ đôṇg với phát triển DL. 
KẾT LUẬN 
Văn hóa với tất cả các thành tố của nó luôn giữ vai trò đặc biệt 
quan trọng trong nền kinh tế cũng như trong đời sống văn hóa – xã 
hội. Văn hóa không những là động lực, mục tiêu cho sự phát triển mà 
còn đòi hỏi một số cơ chế, chính sách bảo đảm cho kinh tế và văn 
hoá phát triển song hành nhằm tạo nên sự phát triển đồng bộ. 
Đề tài luận án Quản lý di sản văn hoá làng của người Mường 
tỉnh Hòa Bình với phát triển du lịch (trường hợp xóm Mỗ 2, xã Bình 
Thanh, huyện Cao Phong và xóm Ải, xã Phong Phú, huyện Tân Lạc) 
tập trung làm sáng tỏ những vấn đề lý luận và thực tiễn trong công 
tác quản lý DSVH làng Mường ở Hòa Bình thông qua nghiên cứu 
trường hợp xóm Ải và xóm Mỗ 2, là hai điểm du lịch cộng đồng tiêu 
biểu của người Mường trên địa bàn tỉnh Hòa Bình. Theo đó, quản lý 
DSVH sẽ trở nên có hiệu quả hơn khi DSVH được đặt trong mối 
quan hệ với phát triển du lịch. 
Dựa vào kết quả nghiên cứu về quản lý DSVH làng của người 
Mường ở Hòa Bình có thể đưa ra một số kết luận cơ bản sau: 
1. Nghiên cứu về văn hóa Mường ở tỉnh Hòa Bình đang được 
nhiều nhà nghiên cứu quan tâm. Điều này được thể hiện ở hệ thống 
 22 
công trình nghiên cứu có giá trị. Mặc dù vậy, những nghiên cứu về 
quản lý di sản văn hóa làng của người Mường vẫn còn mờ nhạt, chưa 
được quan tâm đúng mức, những nghiên cứu trong lĩnh vực này chưa 
nhiều. Nghiên cứu sinh đã hệ thống hóa và cung cấp các khái niệm 
liên quan đến vấn đề quản lý văn hóa, quản lý di sản văn hóa 
làng,.v.v, để có thể giải quyết những nội dung nghiên cứu. Luận án 
đã xác định rõ vai trò của nhà nước và cộng đồng trong bảo tồn di sản 
văn hóa, qua đó cũng khẳng định cơ chế phối hợp giữa nhà nước và 
cộng đồng tự quản là yếu tố quyết định tới hiệu quả quản lý di sản 
văn hóa làng của người Mường trong bối cảnh hiện nay. 
2. Quản lý di sản văn hóa là một lĩnh vực lớn được tỉnh Hòa 
Bình ngày càng quan tâm. Du lịch được xác định là ngành kinh tế 
mũi nhọn của tỉnh. Những giá trị văn hóa truyền thống của người 
Mường đã thực sự trở thành nguồn tài nguyên quý giá cho du lịch địa 
phương, góp phần phát triển kinh tế - xã hội. Du lịch với tư cách là 
một ngành kinh tế, đồng thời cũng có mối quan hệ biện chứng với 
văn hóa. Chính vì vậy, nếu xây dựng được cơ chế chính sách phù hợp 
thì du lịch có thể hỗ trợ tích cực cho hoạt động quản lý DSVH. 
- Hòa Bình có nhiều dân tôc anh em sinh sống nhưng với 63% 
dân số , người Mường đã tạo ra một kho tàng DSVH vô cùng phong 
phú và sắc. Bên cạnh tài nguyên nhân văn, Hòa Bình cũng còn nhiều 
xóm, làng nguyên sơ, mang nhiều đặc trưng của núi rừng Tây Bắc. 
Mặc dù là tỉnh miền núi còn nhiều khó khăn, song, trong nhiều năm 
trở lại đây, quản lý nhà nước về văn hóa nói chung và quản lý di sản 
văn hóa dân tộc nói riêng đang ngày càng được quan tâm. 
3. Trên cơ sở quan sát và dựa vào kết quả điều tra xã hội học tại 
địa bàn xóm Ải và xóm Mỗ 2, tác giả luận án nhận thấy: một mặt, du 
lịch được xem như một phương pháp hiệu quả để bảo tồn di sản văn 
 23 
hóa truyền thống của người Mường. Mặt khác, phát triển du lịch 
cũng là mục tiêu gắn kết chặt chẽ với phát triển kinh tế xã hội, nâng 
cao dân trí, tạo điều kiện để người dân có cơ hội tiếp cận với giá trị 
mới, những tiến bộ và văn minh nhân loại. Du lịch đã có những tác 
động tích cực đến đời sống của người dân song, cũng có thể gây ra 
những hệ quả làm biến đổi giá trị văn hóa truyền thống. 
4. Vấn đề xây dựng, quảng bá sản phẩm du lịch chưa được chú 
trọng. Đối với phát triển du lịch, bất kể sản phẩm nào muốn tồn tại và 
phát triển được “thương hiệu” phải luôn khẳng định được giá trị và 
tính độc đáo của mình, đây là thách thức không chỉ đối với du lịch 
cộng đồng ở Hòa Bình. Thực tế đó đòi hỏi chính quyền địa phương, 
cơ quan chuyên môn phải có chiến lược xúc tiến và quảng bá sản 
phẩm du lịch. Bên cạnh đó, việc giáo dục ý thức cho cộng đồng cũng 
phải được chú trọng. Khai thác đi đôi với bảo tồn và phát huy những 
giá trị văn hóa đó cũng sẽ tạo thành động lực to lớn để phát triển kinh 
tế, cải thiện đời sống nhân dân. 
5. Trong Quy hoạch tổng thể phát triển du lich tỉnh Hòa Bình 
giai đoạn 2014 – 2020, tầm nhìn đến năm 2030, tỉnh Hòa Bình đã 
xác định rõ du lịch là một ngành kinh tế mũi nhọn kinh doanh có hiệu 
quả, thu hút nhiều lao động, thúc đẩy kinh tế phát triển với quan điểm 
phát triển du lịch có trọng điểm, kế thừa và khai thác hợp lý nguồn tài 
nguyên để tạo thành những sản phẩm du lịch độc đáo, hấp dẫn. Đặc 
biệt, mục tiêu quan trọng nhất trong phát triển du lịch Hòa Bình thời 
gian tới gắn chặt với công tác bảo tồn và phát huy bản sắc văn hóa 
dân tộc. Du lịch càng phát triển thì bản sắc văn hóa dân tộc càng cần 
được gìn giữ và phát huy. 
Mặc dù có tiềm năng, song thực tế những năm qua cho thấy du 
lịch Hòa Bình phát triển chưa tương xứng. Vấn đề phát huy giá trị văn 
 24 
hóa tộc người trong việc xây dựng các sản phẩm du lịch mang tính đặc 
trưng còn chưa hiệu quả, bộc lộ nhiêu hạn chế. Công tác quản lý văn 
hóa chưa thực sự có sự gắn kết giữa nhà nước và cộng đồng với các cơ 
quan liên quan cũng như tổ chức đoàn thể. Do thiếu nguồn lực nên 
hoạt động kinh doanh du lịch ở Hòa Bình chủ yếu là do tự phát, không 
có quy hoạch cụ thể nên chất lượng sản phẩm du lịch không cao. 
Bên cạnh đó, cơ chế chính sách chưa hợp lý, nguồn nhân lực 
hạn chế cả về chất lượng và số lượng cũng là cản trở lớn trong quá 
trình thực hiện mục tiêu trong quản lý văn hóa và phát triển du lịch. 
6. Trên cơ sở những phân tích về thưc̣ trạng quản lý DSVH làng 
của người Mường trong mối quan hê ̣với phát triển du lic̣h ở xóm Mỗ 2 
và xóm Ải, trên nền tảng lý luận về quản lý DSVH và mối quan hệ 
biện chứng giữa quản lý văn hóa với phát triển du lịch, luận án đã chỉ 
ra những hạn chế và nguyên nhân chủ yếu của hiện trạng quản lý 
DSVH làng của người Mường trong mối quan hệ với phát triển du lịch. 
7. Du lịch là một trong là những yếu tố góp phần tạo nên những 
biến đổi văn hóa và cũng đặt ra nhiều thách thức đối với các nhà 
quản lý. Việc xây dựng hệ thống giải pháp phù hợp với tình hình thực 
tiễn của địa phương là rất cần thiết, mang tính chất quyết định tới 
hiệu quả quản lý di sản văn hóa ở làng trong bối cảnh hiện nay. 
Quản lý di sản văn hóa làng của người Mường với phát triển du 
lịch không chỉ là vấn đề của riêng một tộc người hay một địa phương 
mà là vấn đề mang tính quốc gia. Những vấn đề mà cộng đồng người 
Mường đang phải đối diện có nhiều nét tương đồng với nhiều địa 
phương khác. Trên cơ sở lý thuyết nghiên cứu và kết quả quan sát, 
điều tra qua trường hợp xóm Mỗ 2 và xóm Ải, luận án hy vọng sẽ có 
những đóng góp nhất định vào việc bảo tồn, phát huy giá trị di sản 
văn hóa gắn với phát triển du lịch trong bối cảnh hiện nay. 
 25 
DANH MỤC CÁC CÔNG TRÌNH CỦA TÁC GIẢ 
ĐÃ CÔNG BỐ LIÊN QUAN ĐẾN ĐỀ TÀI LUẬN ÁN 
1. Đỗ Thị Thanh Hương (2015), “Bảo tồn nhà sàn của người Mường 
ở Hòa Bình - vấn đề bất cập hiện nay”, Tạp chí Văn hóa Nghệ 
thuật, số 6 (372), tr 101-103. 
2. Đỗ Thị Thanh Hương (2017), “Di sản văn hóa Mường và vấn đề 
phát triển sản phẩm du lịch Hòa Bình”, Tạp chí Du lịch, số 4, 
tr. 46-47. 
3. Đỗ Thị Thanh Hương (2017), “Di sản văn hóa Mường gắn với 
phát triển du lịch ở Hòa Bình”, Tạp chí Văn hóa Nghệ thuật, số 
5 (395), tr 46-48. 
            Các file đính kèm theo tài liệu này:
 tom_tat_luan_an_quan_ly_di_san_van_hoa_lang_cua_nguoi_muong.pdf tom_tat_luan_an_quan_ly_di_san_van_hoa_lang_cua_nguoi_muong.pdf